Cũng bình thường thôi, lúc Thẩm Nhược mới xuyên tới, thấy Cố Duẫn còn tưởng hắn là nam chính, muốn tránh xa một chút, nhưng cũng không nhịn được nhìn thêm vài lần.
Nhị Cẩu cảm thán: "Oa, Cố thúc thúc thật là lợi hại."
"Phụt." Lam Trạo không nhịn được bật cười, lớn lên đẹp trai là lợi hại lắm sao?
Giờ thì hắn đã biết thân phận của Nhị Cẩu, gọi Thẩm Nhược là tiểu thúc, vậy chính là con của huynh đệ Thẩm Nhược, không liên quan gì đến đường huynh hắn cả.
Cố Duẫn đang rót trà cho Thẩm Nhược, nghe vậy không nói gì, nhưng ở dưới bàn nắm tay Thẩm Nhược rất chặt.
Sự dính người này khiến Thẩm Nhược không khỏi nhớ tới con mèo mướp lớn nhà kia ở dưới lầu khu trọ trước kia, đặc biệt thân thiện, mỗi lần thấy hắn đều kêu meo meo rồi dụi lên, cọ ống quần hắn, đuổi thế nào cũng không chịu đi.
Nhà kia còn hay nói đùa rằng con mèo này đặc biệt thích Thẩm Nhược, hay là để Thẩm Nhược mang đi, nhưng Thẩm Nhược biết bọn họ chỉ nói đùa thôi, dù sao con mèo mướp đã sống với nhà đó nhiều năm, sớm đã là người một nhà rồi.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT