Thẩm Nhược thấy sắc mặt hắn như thường, nhưng trên mặt lại có vệt đỏ đáng ngờ, lại thấy hắn đưa tay đòi khăn, Thẩm Nhược bất đắc dĩ nói: "Hình như đây là khăn của ta?"
"Ừ, là lần trước ở y quán ngươi để lại cho ta." Khi đó Cố Duẫn vừa bị thương, đau đến toát mồ hôi lạnh, chính Thẩm Nhược đã dùng chiếc khăn này lau mồ hôi cho hắn. Sau đó Thẩm Nhược phải về nhà chăm sóc hài tử, liền để lại chiếc khăn này.
"Ngươi thích lắm à?" Thẩm Nhược cũng rất thích hình thêu này, nếu không cũng sẽ không đưa khăn cho Cố Duẫn dùng rồi về nhà lại nhờ Lý Thiện Đào thêu cho một chiếc khác. Chủ yếu là chiếc khăn này có chữ hắn thêu, xiêu vẹo méo mó, quả thật có hơi xấu, không biết Cố Duẫn có thấy không.
"Thích." Cố Duẫn nói.
"Vậy ta có một chiếc y hệt, đổi với ngươi nhé?" Thẩm Nhược sờ sờ mũi, nói.
Cố Duẫn nhìn hắn đầy ẩn ý, giọng nói trầm ấm: "Không đổi."
Thẩm Nhược cố ý dùng chỉ thêu màu gần với màu khăn để thêu ở phía dưới, giấu giữa những đường thêu tinh xảo, nghĩ rằng chắc không dễ bị phát hiện. Thẩm Nhược vừa nghĩ vậy thì nghe Cố Duẫn chậm rãi nói.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT