Bây giờ nhìn thấy hắn và Cố Duẫn ngồi cùng nhau, trên mặt họ đều nở nụ cười.
Có người còn muốn trêu chọc vài câu, dù sao thì đám nam nhân tráng niên cũng chỉ nghĩ được đến mấy chuyện đó. Nhưng Cố Duẫn trong ấn tượng của thôn dân vẫn luôn ít nói ít cười, hơn nữa luôn đi cùng thôn trưởng, lại là người đọc sách, nên họ có chút e dè, sợ đắc tội tú tài công.
Trong đám người gánh đất đỏ, Thẩm Nhược nhìn thấy một người ngoài dự kiến. Hắn lập tức giữ chặt dây cương, dừng trâu lại, nhảy xuống xe chạy tới.
"Sao ngươi cũng ở đây!" Thẩm Nhược nhìn đứa trẻ lấm lem bùn đất, không khỏi trách móc: "Ngươi còn nhỏ, việc này không phải việc ngươi có thể làm, để đồ ở đây."
Thẩm Hân ngẩng mặt lên, nhìn thấy Thẩm Nhược, đôi mắt sáng rực lên. Nghe vậy, hắn có chút ngượng ngùng nói: "Thẩm Nhược ca ca, ta, ta muốn giúp một tay."
Hắn xách theo một giỏ đất đỏ, trên người trên tay đều dính đầy bùn. Chỉ có khuôn mặt còn trắng trẻo, nốt ruồi đỏ giữa trán hiện rõ.
"Không được, nếu ngươi còn làm nữa thì tay sẽ mỏi đến ngày mai không bưng nổi bát cơm đâu, đến lúc đó làm sao mang sữa dê về cho đệ đệ?" Thẩm Nhược ngồi xổm xuống, kiên nhẫn nói với hắn.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT