Phan Thành Dương không nhớ mình đã bao lần tự hỏi:
Liệu đây có phải là tình yêu?
Anh và Ngô Duy Phong yêu nhau nửa năm. Không ai biết. Không ai được biết. Một phần vì anh là giáo viên, Duy Phong là sinh viên. Một phần khác, vì mối quan hệ này… có gì đó không bình thường.
Ban đầu, Duy Phong không quá bộc lộ cảm xúc. Thậm chí lạnh nhạt. Nhưng sau khi yêu nhau, cậu dần bộc lộ sự chiếm hữu đến cực đoan.
Điện thoại anh chưa bao giờ yên.
Mỗi tối đều có người chờ dưới cửa nhà.
Anh không được ra ngoài một mình. Không được đi dạy thêm. Không được gặp gỡ ai mà chưa báo trước.
Thành Dương từng phản kháng. Nhưng ánh mắt Duy Phong khi giận dữ... lạnh hơn cả sắt thép. Không ồn ào. Không quát mắng. Chỉ lặng im và nhìn thẳng vào mắt anh như thể muốn bẻ gãy cả ý chí còn sót lại.
Vì vậy, khi tốt nghiệp, anh cố tình chọn thực tập tại một công ty thiết kế nhỏ, không liên quan đến công ty gia đình Duy Phong. Anh nghĩ mình có thể thở.
Nhưng ngay ngày đầu tiên tan làm, anh đã thấy chiếc xe đen quen thuộc đỗ bên đường.
Cửa kính hạ xuống.
Duy Phong vẫn là gương mặt ấy, nụ cười lạnh như không tồn tại.
“Lên xe.”
“Em chỉ làm đến bốn giờ,” anh cố gắng giữ bình tĩnh, “Em không đi đâu thêm.”
“Anh biết.”
Cậu nói, không hỏi tại sao.
Không cần hỏi.
Thành Dương cắn môi, rồi vẫn bước lên xe. Trong khoang xe sang trọng, chỉ có tiếng điều hòa. Không ai nói gì. Nhưng không khí dày đặc đến nghẹt thở.
Cuối cùng, Duy Phong cất tiếng, rất khẽ:
“Công ty này không phải của anh. Nhưng không nằm ngoài tầm anh.”
Thành Dương cúi đầu, tay nắm chặt.
Anh hiểu. Cậu không cần làm gì. Không cần ra mặt.
Chỉ cần một cái nhíu mày người ở công ty kia cũng sẽ biết phải giữ khoảng cách với anh thế nào.
“Anh đã để em rời khỏi trường.”
Duy Phong nghiêng đầu nhìn sang.
“Nhưng anh không để em rời khỏi anh.”
Thành Dương siết chặt quai túi. Tim đập hỗn loạn.
Yêu, hay sợ?
Tình yêu, hay xiềng xích?
Anh không biết.
Chỉ biết, mình không thoát được.