Lâm Thất Dạ cực kỳ bực bội.

Thân thể cậu bị ánh sáng kim sắc từ hai mắt kích động, bay vọt lên giữa không trung. Hơi thở của Sí thiên sứ cùng thần uy đang điên cuồng tuôn ra từ đôi mắt cậu, hai mắt như hai mặt trời đang thiêu đốt, dường như muốn hòa tan tất cả vào hư vô.

Dương Cao thì lại cực kỳ vui sướng.

Như cậu ta dự liệu, sau khi hấp thu sóng năng lượng phát ra từ ánh mắt Lâm Thất Dạ, mức độ chữa trị của 【‘Mê Thành’】 vượt qua 5%, đạt tới 7%.

Điều này cũng có nghĩa danh sách thứ hai của cậu ta đã đến tay!

Dương Cao mỉm cười, nụ cười lần này còn rộng hơn mấy lần trước đó.

Lâm Thất Dạ rõ ràng nhìn thấy Dương Cao cười, cậu tưởng rằng đó là nụ cười của người được “cứu rỗi”. Thầm nghĩ: Người này cũng đơn giản thật.

Hai tên người mặt quỷ bị áp lực uy nghi của Sí thiên sứ ép xuống mặt đất, không thể động đậy.

Dương Cao cũng thở phào nhẹ nhõm, ánh mắt cậu ta rời khỏi người Lâm Thất Dạ, trong lòng thầm nghĩ kế hoạch kết nối “duyên phận” với Lâm Thất Dạ đã hoàn thành 80%.

—— Kế tiếp, cuối cùng cũng sắp gặp được Triệu Không Thành rồi sao?

Theo cốt truyện gốc, Triệu Không Thành và Lâm Thất Dạ sẽ gặp nhau ngay sau đó. 

Còn bước cuối cùng của cậu ta là muốn tạo ra một sự tương phản với Lâm Thất Dạ.

Một người rạng ngời như ánh mặt trời, rộng lượng và thích làm việc thiện — người muốn gia nhập tổ chức Gác Đêm, Dương Cao cuối cùng lại muốn trở thành cơ hội để Lâm Thất Dạ gia nhập Gác Đêm như Triệu Không Thành.

—— Dù có hơi giành mất vị trí “tướng quân” nổi bật của Triệu Không Thành...

Ngay khi Dương Cao còn đang trầm tư, thân thể cậu ta đột nhiên không kiểm soát được, tỏa ra một luồng quang mang màu trắng ngà nồng đậm. Luồng sáng đó lập tức bắt lấy cột sáng năng lượng khổng lồ mà Lâm Thất Dạ vừa phóng thích, một lần nữa thắp sáng toàn bộ Thương Nam.

Uy áp vô song va chạm với thần uy của Sí thiên sứ trong cơ thể Lâm Thất Dạ, hai người bộc phát đợt sóng năng lượng thánh thần lần thứ ba, chẳng phân biệt cao thấp.

Dương Cao vẫn còn do dự thì ánh sáng trên người cậu ta bất ngờ hóa thành làn sương mù dày đặc.

Làn sương đó lao thẳng lên trời, phản chiếu trong đôi mắt rực sáng như mặt trời của Lâm Thất Dạ, hiện ra một tòa thành trì lộn ngược treo phía trên Thương Nam.

Tòa thành đó mọc lên từ mặt đất là một cánh cổng màu xám trắng.

Kẽo kẹt ——

Gần như ngay lập tức, cánh cổng mở ra!

Trước ánh mắt chăm chú của toàn Thương Nam, sau cánh cửa lộ ra một bóng người khổng lồ mơ hồ. Một cảm giác thần thánh không thể xâm phạm tỏa ra từ thân ảnh đó.

“Ai……”

Tiếng thở dài lặng lẽ vang lên bên tai tất cả những ai đang nhìn chằm chằm về phía thần, một nỗi tuyệt vọng không tên len lỏi vào tâm trí tất cả mọi người.

Như thể là khúc điếu tang cho sự diệt vong của Nhân loại thiên hoa bản, ánh sáng sinh mệnh dường như cũng vụt tắt.

Dương Cao giống như tất cả mọi người đang đối mặt với thần, nước mắt tuôn rơi không thể kiềm chế.

Cậu ta hiểu rõ hơn bất kỳ ai, tiếng thở dài đó nghĩa là gì — đó là tuyệt vọng từ vị thần tối cao trong 《Dị Thú Mê Thành》: 【Thương Nói】. (mình k đọc dị thú mê thành nên có thể sẽ dịch sai)

“Mọi việc, thuận…” Thanh âm của thần lại vang lên, lần này tràn đầy hy vọng.

Trên ánh trăng, Sí thiên sứ chậm rãi mở ra đôi cánh, ánh sáng thần thánh nhàn nhạt từ trên đầu hắn nâng lên, nhìn về phía Thương Nam.

Lâm Thất Dạ cũng cảm nhận được ánh nhìn từ Sí thiên sứ trong cơ thể mình, cậu ngẩng đầu nhìn về phía xa.

Dương Cao nhập vào tầm nhìn của thần đó.

Thần nhìn về phía Lâm Thất Dạ, cảm nhận ánh mắt của Sí thiên sứ. Không có chiến đấu, không có ác ý, chỉ có sự tiếc nuối nhàn nhạt.

Bang ——

Cánh cổng khổng lồ treo ngược trên bầu trời từ từ khép lại, thân ảnh của thần cũng như thành trì, tan biến vào hư vô.

Dương Cao lúc này mới thoát khỏi cảm xúc tuyệt vọng thần vừa mang tới, lẩm bẩm nói: “……Lợi.”

Đó là câu thoại kinh điển nhất của 《Dị Thú Mê Thành》, câu nói của vị thần cuối cùng hy sinh vì nhân loại mà tạo ra cơ hội sống sót.

Dương Cao cảm giác mình đã chạm tới tên thật của thần trong thế giới Trảm Thần: 【Mê Thành Chi Thần】. Và cậu cũng đã kế thừa thần Khư.

Tên thần Khư là: 【Chủ Nhân Mê Thành】.

Lâm Thất Dạ rơi xuống từ giữa không trung, lảo đảo đứng vững. Đôi mắt vốn rực rỡ như mặt trời giờ chỉ còn lại một lớp ánh kim nhàn nhạt.

Cả hai không kịp nói rõ những kỳ ngộ mình vừa trải qua, hai kẻ quỷ diện nhân từng bị trấn áp cũng theo bản năng nhanh chóng đứng dậy.

Một tên trong số đó nhắm ngay Dương Cao đang đắm chìm trong “Mê Thành”.

Móng vuốt lao tới, Lâm Thất Dạ lập tức nhặt lấy cây gậy dẫn đường trên mặt đất, đâm thẳng vào móng vuốt đó.

Dương Cao tỉnh lại, 【Chủ Nhân Mê Thành】 ban cho cậu năng lực thị lực dạng động thái tương tự như 【Phàm Trần Thần Vực】.

Tốc độ và phản ứng của cậu ta so với trước đây đã tăng gấp đôi. Hơn nữa, lần này còn được tăng cường bởi hai lớp 【ca ngợi】.

Cậu ta lập tức né tránh móng vuốt của quỷ diện nhân, khóe miệng nhếch lên: “Mắt của cậu thật đẹp!”

【Ca ngợi】 này rơi lên đầu Lâm Thất Dạ.

Lâm Thất Dạ cảm thấy tốc độ của mình nhanh hơn rất nhiều, trước khi móng vuốt rơi xuống đã kịp dùng gậy dẫn đường đâm vào quỷ diện nhân. Một luồng năng lượng từ Sí thiên sứ phát ra từ cơ thể Lâm Thất Dạ khiến quỷ diện nhân sững lại.

【Ca ngợi】 trên người Dương Cao vẫn chưa kết thúc, cậu ta nhanh chóng chộp lấy phần giữa cây gậy dẫn đường của Lâm Thất Dạ, đâm thẳng vào ngực tên mặt quỷ.

Vèo ——

Quỷ diện nhân bị đánh trúng chỗ yếu. Tên đầu tiên bị tiêu diệt!

Dương Cao bất ngờ buông gậy ra, nói: “Cậu giết quái rồi đấy, Lâm Thất Dạ, cậu giỏi quá!”

【Ca ngợi】 thứ hai chồng lên người Lâm Thất Dạ, cậu cảm nhận được tốc độ của mình càng nhanh. Với thị lực động thái vừa có, Lâm Thất Dạ lập tức chú ý tới tên mặt quỷ thứ hai đã nhảy lên từ phía sau.

Nó định tấn công cả hai.

Lâm Thất Dạ lập tức kéo Dương Cao lui ra phía sau. Trong tích tắc, họ vừa kịp thoát khỏi phạm vi tấn công.

Phanh ——

Qủy diện nhân giáng xuống đất, mặt xi măng nứt toác. Nếu cú đánh đó trúng họ, chắc chắn đã mất mạng. Lâm Thất Dạ cố kiểm soát thân thể mình, nhận ra không chỉ tốc độ, mà sức mạnh cũng tăng vượt bậc.

“Giai ——!”

Tên mặt quỷ gào lên, lao tới lần nữa, Lâm Thất Dạ siết chặt gậy dẫn đường chuẩn bị nghênh chiến.

Dương Cao đang nhìn chằm chằm vào tên mặt quỷ, mắt dại đi, thật ra đang rút danh sách hoàn toàn mới khi chữa trị Mê Thành đạt 5%.

Cậu ta không thèm để ý danh sách hiện tại có gì, trực tiếp liều mạng rút ra. Chỉ cần thành công, diệt quỷ cứu người — không cần đợi Triệu Không Thành.

Giây tiếp theo, gậy của Lâm Thất Dạ va chạm với móng vuốt.

Cây gậy nhìn chắc chắn vậy mà bị xé đôi ngay tức khắc, tay Lâm Thất Dạ cũng tê dại, cả người ngã nhào xuống đất.

Lâm Thất Dạ: Chết thật rồi sao?

Cảm giác không cam lòng lại trào lên, cậu cố kích hoạt một tia Sí thiên sứ chi lực còn sót lại trong cơ thể. Luồng kim quang thiêng liêng lại khiến tên mặt quỷ cứng đờ.

“Chạy mau!” Nhân cơ hội, Lâm Thất Dạ lăn một vòng, định kéo Dương Cao bỏ chạy.

Dương Cao lại mỉm cười rạng rỡ: “Lâm Thất Dạ, tôi cũng thức tỉnh thứ không thể tưởng tượng nổi!”

Hiện tại, xử lý quái vật không còn là chuyện khó. Nhưng cậu ta muốn làm điều đó một cách soái khí, lộng lẫy.

“Xem đây!” Dương Cao nhảy lên cao.

Trong mắt Lâm Thất Dạ, Dương Cao lao về phía quỷ diện nhân hai tay bóp chặt đầu nó.

“Cậu điên rồi!” Lâm Thất Dạ hét lên, tưởng rằng Dương Cao đang hi sinh để câu giờ cho cậu.

Một giây sau, Lâm Thất Dạ mất đi hiệu lực khống chế với quái vật, tên mặt quỷ quăng mạnh Dương Cao ra ngoài. Dương Cao bị hất tung, lộn một vòng, rơi xuống rồi trượt thêm mấy mét, đập vào tường.

“Cậu chạy đi, để tôi cản nó lại!” Lâm Thất Dạ không hiểu sao lại nói ra câu đó với Dương Cao, rõ ràng cậu là người ham sống sợ chết mà.

“Ha ha ha ha…” Dương Cao cười ngạo nghễ.

Nhưng mọi thứ đều đáng giá, màn trình diễn lộng lẫy đã đến bước cuối cùng.

“Giai ——!”

Tên mặt quỷ giận dữ lao tới Dương Cao, không hiểu vì sao người kia lại dám khiêu khích nó.

“Kỳ thật, con quái này rất dễ thương.” Dương Cao tung ra 【ca ngợi】 cuối cùng lên đầu tên quái.

Lập tức, quái vật mất lý trí, điên cuồng lao về phía cậu.

Bạch bạch ——

Dương Cao vỗ tay thanh thúy.

Trong tầm nhìn động thái của Lâm Thất Dạ, cậu thấy rõ hành động vỗ tay đó, con quái đang điên cuồng kia, và rồi…

Phanh…

Tiếng nổ lớn cùng sóng nhiệt bùng lên từ thân thể quỷ diện nhân. Lâm Thất Dạ chỉ có thể ngây ra nhìn đầu con quái bị vụ nổ thổi tung như trái dưa hấu, vỡ tan tành.

“Sướng quá!” Dương Cao hét lớn, “Chúng ta thắng rồi!”

Danh sách mới cậu ta rút ra từ 《Dị Thú Mê Thành》 là cái tên ấn tượng sâu đậm, suýt diệt một nửa đội 12 Cầm Tinh:

【Danh sách 22: Bạo Nổ】

【Vật thể bị người sử dụng tiếp xúc sẽ phát nổ, uy lực nổ tùy thuộc vào thời gian tiếp xúc.】

—— 【Ca ngợi】 sẽ khiến kẻ địch mất lý trí, chồng hai lần khiến chúng bạo nộ hoàn toàn, có thể kèm hiệu ứng khiêu khích, chế nhạo ẩn.

—— Với tinh thần lực hiện tại, mỗi trận chiến có thể dùng nhiều nhất sáu lần ca ngợi.

Dương Cao ghi nhớ các chi tiết sử dụng 【ca ngợi】 trong thực chiến — tất cả sẽ trở thành sức mạnh của cậu ta về sau.

Cùng lúc đó, một thanh Trực Đao như sao băng lao đến, đâm trúng thân thể không đầu của tên mặt quỷ. Một bóng người không đẹp trai nhưng cũng chẳng xấu, khoác áo choàng đỏ sậm, đáp xuống nơi quái vật vừa ngã.

Bụi mù nổi lên, chỉ nghe thấy tiếng đao trở về vỏ.

—— Triệu Không Thành cuối cùng cũng tới!

Kế hoạch “duyên phận” mà Dương Cao sắp đặt, cuối cùng cũng đến bước cuối cùng: Gia nhập đội 136, trở thành người của Gác Đêm.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play