“Kia nếu tôi nói cho cậu, Triệu Không Thành không chết thì sao?”

Lâm Thất Dạ: ?c(?.?*)???

Hắn tưởng Dương Cao đang an ủi mình, nói “Nếu” chỉ là giả thiết.

Dương Cao hạ giọng, Lâm Thất Dạ vẫn đang ngẩn ngơ trong mơ, không xa đó Hồng Anh đã cầm trường thương cùng bọn họ vọt tới.

Nàng sắc mặt nghiêm trọng, rõ ràng vừa quan tâm vừa trách mắng Dương Cao.

“Không nghe lời, còn chạy lung tung!”

Trong lòng nàng, nếu Dương Cao gia nhập 136 tiểu đội, đó chính là một nhà. Hồng Anh cha mẹ đều đã mất, đối xử với tất cả 136 tiểu đội đều chân thành hết lòng, tất nhiên cũng bao gồm Dương Cao.

“Hồng Anh tỷ!” Dương Cao tươi cười rạng rỡ ra mặt.

Lâm Thất Dạ đang muốn hỏi thì phát hiện Hồng Anh nghiêm mặt chỉ thẳng vào Dương Cao mà mắng chuyện chạy loạn.

“Quỷ Diện Vương đang ở gần đây, rất nguy hiểm! Thật không nghe lời, cấp bậc chiến đấu loại này, không phải cậu có thể tham gia đâu. Chạy mau về báo cáo sự vụ sở……”

Dương Cao ở đó ngây ngô cười, biết Hồng Anh thật lòng lo cho mình.

Chẳng bao lâu, Ngô Tương Nam, Trần Mục Dã cùng những thành viên khác đều tới.

—— Mọi người đã đến rồi, Lâm Thất Dạ gia nhập gác đêm người cũng nên có một dấu chấm câu kết thúc.

Dương Cao thoát khỏi “ma trảo” của Hồng Anh, chỉ tay xuống mặt đất nơi còn lưu lại một vũng huyết nhục, nói: “Hồng Anh tỷ, Quỷ Diện Vương đã chết!”

“A?” Hồng Anh ngẩn người, “Ai giết?”

“Lão Triệu? Không có khả năng đâu!”

Trong mắt Hồng Anh, Quỷ Diện Vương tuy bị đội trưởng Trần Mục Dã trọng thương, đó là sự thật đã đánh xuyên cảnh.

Triệu Không Thành chỉ là người thường, căn bản không có khả năng giết chết nó.

Ngô Tương Nam nhìn chăm chú Dương Cao và Lâm Thất Dạ, lúc vào đây cũng đã kiểm tra qua, có dấu vết ba người Nhân loại cùng Quỷ Diện Vương giao chiến. Hắn đoán đó là Triệu Không Thành, Dương Cao cùng thiếu niên kim đồng trước mắt phối hợp giết chết.

Nhưng hắn vẫn còn chút không tin tưởng, liệu họ có thể giết được xuyên cảnh Quỷ Diện Vương?

Dù sao Lâm Thất Dạ và Dương Cao đều là người đại diện thần minh.

“Đừng úp mở.” Ngô Tương Nam ra hiệu cho Dương Cao mau nói, nhìn chằm chằm hắn đôi mắt, muốn nghe tường tận chuyện xảy ra ở đây.

Dương Cao tóm tắt quá trình chiến đấu, toàn bộ 136 tiểu đội đều im lặng.

Phản ứng đầu tiên là Hồng Anh, nàng hỏi: “Lão Triệu đâu? Hắn sẽ không… hy sinh chứ?”

Câu nói khiến mọi người nghi ngờ, trong đó có cả Lâm Thất Dạ đang chăm chú nhìn Dương Cao.

—— Đừng nhìn tôi như vậy, đáng sợ quá.

—— Triệu Không Thành đương nhiên không chết, tôi làm nhiều vậy cũng là để cứu hắn……

—— Đồng thời cũng không ảnh hưởng vận mệnh quỹ đạo của Lâm Thất Dạ.

Dù thế, thừa nhận Triệu Không Thành không chết, trước hết hắn đặt Lâm Thất Dạ tiến vào gác đêm người lên bàn.

Dương Cao không sợ Lâm Thất Dạ đổi ý……

—— ừm, thật ra cũng sợ Lâm Thất Dạ đổi ý.

Sau khi Lâm Thất Dạ hoàn thành “vấn tâm” trên cao nguyên khăn mễ nhĩ, hắn đối với gác đêm người và sứ mệnh của mình vẫn chưa có nhận thức rõ ràng.

Lúc đó, khi là đội trưởng tiểu đội “màn đêm”, hắn còn phân vân: Mình là để bảo vệ Đại Hạ, hay để thực hiện mười năm ước hẹn với Triệu Không Thành, bảo vệ bên người người?

Giờ phút này, Dương Cao sẽ không cho Lâm Thất Dạ cơ hội đổi ý, hắn nói: “Vị này chính là 【người kia】……”

Ngô Tương Nam và Hồng Anh liếc nhau hiểu ý Dương Cao.

“Hắn gọi Lâm Thất Dạ, vừa rồi tôi còn đề cử hắn gia nhập gác đêm người.”

Nói xong, Lâm Thất Dạ trở thành tâm điểm chú ý. Mọi người đoán Lâm Thất Dạ chính là, ngoài Dương Cao ra, một người đại diện thần minh khác.

Trần Mục Dã nhìn chằm chằm Lâm Thất Dạ, hắn là đội trưởng 136 tiểu đội, ngoài người che dấu tung tích “quỷ kế chi thần” —— Tư Tiểu Nam, là người duy nhất biết mười năm trước thảm kiếp Thương Nam và thân phận Lâm Thất Dạ.

Hắn nghiêm túc đứng trước mặt Lâm Thất Dạ, nhìn chăm chú ánh kim sắc tỏa ra từ thân hình hắn.

Trần Mục Dã cảm thấy lòng chùng xuống, đồng thời có chút xúc động. Hắn nhanh chóng thu hồi cảm xúc, không để Lâm Thất Dạ nhận thấy bất kỳ điều gì khác thường. Mười năm ước hẹn với Thương Nam còn thời gian, lúc này họ không thể để Lâm Thất Dạ nghi ngờ.

Hắn giới thiệu: “Tôi là đội trưởng 136 tiểu đội gác đêm người trú Thương Nam, Trần Mục Dã. Hoan nghênh cậu gia nhập gác đêm người.”

—— Thành!

Dương Cao cười tươi.

Trần Mục Dã không từ chối, trực tiếp nắm tay Lâm Thất Dạ, mỉm cười tiếp: “Lâm Thất Dạ, cảm ơn cậu vì Thương Nam, vì Đại Hạ mà trả giá.”

Dương Cao cầm kịch bản trong tay, biết Trần Mục Dã nói lời đó ngoài ý nghĩa “lời hay” ra, còn là lời khen chân thành dành cho Lâm Thất Dạ.

Không có Lâm Thất Dạ, sẽ không có Thương Nam 10 năm qua, cũng không có Trần Mục Dã sống được đến bây giờ.

“Thất Dạ, từ nay về sau ta có thể kề vai sát cánh chiến đấu!!!” Dương Cao ôm lấy Lâm Thất Dạ, nụ cười rạng rỡ, chân thành không làm Lâm Thất Dạ nghi ngờ.

Thậm chí Lâm Thất Dạ cũng không hề có ý đổi ý.

136 tiểu đội mọi người cũng đều bắt chuyện với Lâm Thất Dạ dưới sự khích lệ của Dương Cao, chỉ có Tư Tiểu Nam bị Dương Cao giữ chặt.

Dương Cao chỉ hướng về phía Triệu Không Thành nói: “Tiểu nam tiền bối, phiền cậu giúp Triệu đại ca trị liệu một chút. Hắn bị thương khá nặng, nhưng thật sự còn sống.”

Tư Tiểu Nam lặng lẽ trị liệu cho Triệu Không Thành, xử lý khẩn cấp, xác nhận anh ta không nguy hiểm đến tính mạng nhưng cần gấp đưa về bệnh viện.

Hành động của Dương Cao dĩ nhiên không thoát khỏi 【Phàm Trần Thần Vực】 của Lâm Thất Dạ.

Lâm Thất Dạ trơ mắt nhìn Triệu Không Thành được đưa đi bệnh viện, nhìn cậu ngây ngô cười với Dương Cao hỏi: “Triệu Không Thành thật sự không chết?”

Dương Cao gật liên tiếp, nói: “Đúng vậy, tôi nói rồi, tôi vĩnh viễn tin tưởng cậu, giống như tôi vĩnh viễn sẽ không lừa cậu vậy.”

—— Huynh đệ có thể lừa nhau sao?

Dương Cao không có ác ý, hắn làm vậy chỉ để không ảnh hưởng cốt truyện nguyên bản của “trảm thần thế giới”, biến mình thành người mạnh hơn.

Hắn thật sự quý trọng Lâm Thất Dạ, vì thế……

—— Tôi không có ý lừa cậu!

Dương Cao lộ vẻ khó xử, gãi đầu.

—— Thất Dạ à, tôi không bao giờ lừa cậu!

Lâm Thất Dạ thấy bộ dáng khó xử của Dương Cao, nghĩ thầm: Tiểu tử này thật sự quá tốt bụng. Mình rõ ràng chưa hứa hẹn gì, mà cậu này đã đào tim đào phổi như vậy.

May mà trước mặt Lâm Thất Dạ, Dương Cao lập nhân thiết cũng đủ để củng cố, nên Lâm Thất Dạ không nghi ngờ Dương Cao có ý lừa gạt. Ngược lại cảm thấy, kết giao với người tâm tư đơn thuần như Dương Cao thật đáng quý.

Ít nhất Dương Cao nhiều lần thể hiện thiện ý, đã cứu mình, cùng nhau có tình nghĩa sinh tử.

Lâm Thất Dạ nghĩ ngợi vậy, bất ngờ nhận ra mới quen Dương Cao có mấy ngày mà trải qua nhiều chuyện vậy.

Dương Cao nhiệt huyết, tốt bụng, “ngu ngốc”……

Đáng để kết giao.

Dương Cao không biết Lâm Thất Dạ trong đầu đang nghĩ gì, hắn thật mệt, ngồi sau xe cùng Hồng Anh và Ngô Tương Nam hỗn độn ngủ thiếp đi.

Tiếng ngáy vang rền, không ai quấy rầy.

Ngô Tương Nam nhìn qua kính xe thấy Dương Cao, cảm nhận được hắn đã đột phá từ trản cảnh lên trì cảnh.

Hắn thầm thán phục: người đại diện Thần minh đều nghịch thiên sao?

Chỉ mấy ngày đã từ người bình thường nhảy lên hai cấp, đến trì cảnh.

Hắn lại nhìn sang Trần Mục Dã và Lâm Thất Dạ.

Ngô Tương Nam nhận thấy ánh mắt khác thường của Trần Mục Dã dành cho Lâm Thất Dạ, quyết định tìm dịp nói chuyện kỹ với đội trưởng.

Thương Nam trời đã hết mưa.

Trong xe, Dương Cao ngủ say rồi bỗng bật thốt: 

"Chúc Triệu Không Thành tướng quân……

Chiến thắng trở về!!!"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play