Trước khi Phong Dịch đăng cơ, chẳng ai muốn gả cho một hoàng tử mờ nhạt, không được sủng ái như hắn. Đến khi hắn lên ngôi, hậu cung liền chật ních những ái nữ của các trọng thần trong triều.
Nhìn mà chướng mắt, nghĩ mà phiền lòng, sủng hạnh các nàng hắn đều cảm thấy như vấy bẩn long thể của mình.
Hắn quyết định tuyển một nữ nhân có tính tình đanh đá, kiêu ngạo, ương ngạnh, thích ghen tuông vào cung, để nàng giúp hắn tống hết đám rác rưởi kia vào lãnh cung.
Tống Vân Chiêu xuyên đến cổ đại mười bốn năm, vẫn luôn âm thầm phát triển, sống qua ngày đoạn tháng, chỉ chờ cốt truyện mở ra, sau đó hóa thân thành ác nữ kiêu ngạo, ương ngạnh, đanh đá, ghen tuông, đợi đến khi bị loại sẽ chọn một phu quân mà sống cuộc đời tiêu dao sung sướng.
Sau này, Tống Vân Chiêu nhìn bệ hạ đang cười với nàng đầy sủng nịch, nói: “Chiêu Chiêu, lại đây.”
Tống Vân Chiêu chỉ cảm thấy đại sự không ổn, lòng bàn chân lạnh toát, tên cẩu hoàng đế kia có vẻ mặt ôn nhu nhưng ánh mắt lại lạnh băng, rõ ràng là muốn dùng nàng làm dao mà !