Xuyên đến Thanh triều, Ôn Hinh cơ bản đã tuyệt vọng!
Ở cái thời đại mà dân xuyên không nhiều như chó, chủ tử đi khắp nơi, trước có Lý thị ác hổ chắn đường, sau có đám trắc phúc tấn từng bước ép sát, còn có phúc tấn khắp nơi châm ngòi thổi gió, muốn sống an nhàn sung sướng quả thực khó hơn lên trời.
Luận về việc muốn thoát khỏi vòng vây, sống yên ổn qua ngày, phải làm sao? Online chờ, rất gấp.
Tứ gia nghiêm trang tỏ vẻ: “…Đến tán tỉnh ta đi, tán tỉnh được chính là của ngươi, gia sẽ cho ngươi cả đời an ổn!”
Ôn Hinh nước mắt lưng tròng bỏ chạy: “Tứ gia, cầu xin đừng!”
Tán tỉnh ngài, càng tuyệt vọng hơn đó!
Giả heo ăn hổ, chính kịch Thanh xuyên, Hoàng Hậu, thanh lâu, cung đình