Sầm Ngộ hoàn thành buổi chụp hình hôm nay khá sớm. Chưa đến bốn giờ chiều, đạo diễn đã xem lại toàn bộ cảnh quay và ảnh chụp, tỏ ra rất hài lòng. Ông gật đầu, mỉm cười thân thiện và nói với Sầm Ngộ:
“Lần sau nếu có dự án phù hợp, tôi sẽ lại mời cậu.”
Sầm Ngộ khẽ cảm ơn, thái độ điềm tĩnh, không quá mức biết ơn hay tâng bốc, trông rất nhẹ nhàng và tự nhiên.
Tuy vậy, đạo diễn hoàn toàn không thấy phật lòng gì. Bởi lẽ, điều mà ekip như họ cần nhất chính là một người mẫu xuất sắc – người có thể đẩy nhanh tiến độ quay chụp mà vẫn đảm bảo chất lượng cao.
Trong ảnh camera, Sầm Ngộ mặc quần áo rất bình thường nhưng nhờ vóc dáng cao ráo, đôi chân dài và thân hình chuẩn chỉnh, cộng thêm gương mặt cực kỳ điển trai, nên dù mặc gì trông cũng như đang trình diễn trên sàn catwalk, ánh mắt liếc qua liền khiến người khác khó rời mắt.
Sau khi thay lại đồ của mình trong phòng thay đồ, bước ra thì gặp người cộng sự vừa cùng chụp quảng cáo, cộng sự cong môi cười quyến rũ:
“Sầm Ngộ, đi bar không? Ăn mừng kết thúc một buổi chụp ảnh hoàn hảo”.
Sầm Ngộ thật ra không cảm thấy có gì đáng để ăn mừng, bọn họ đều là một đám ngư long hỗn tạp*, cơ bản là quay xong một ngày là kết thúc, lần sau lại thay người theo yêu cầu của bên thương hiệu, cũng chẳng cần kết giao làm gì.
Nhưng loại mời mọc thế này Sầm Ngộ thường xuyên gặp phải, đều là trong lòng hiểu rõ mà không nói ra thấy thấy vừa mắt nhau dù là mặt hay dáng người, uống vài ly rồi tùy tình huống “vui vẻ” cũng là chuyện bình thường.
“Không đi. Tôi không thích uống rượu.” Sầm Ngộ từ chối.
Cộng sự vẫn chưa từ bỏ:
“Vậy... uống cà phê nhé? Tôi vừa có hạt cà phê Santos mới đó.”
Sầm Ngộ vừa cài cúc áo vừa cười nhẹ:
“Tôi cũng không thích uống cà phê.”
Người cộng sự bị nụ cười kia mê hoặc hai giây, vẫn chưa từ bỏ:
“Vậy cậu muốn uống gì?”
Tính kiên nhẫn của Sầm Ngộ chưa bao giờ tốt, hôm nay lại có vẻ như có chuyện gì thú vị khiến cậu nán lại nói vài câu với người gần như xa lạ này:
“Tối nay tôi có hẹn đi họp lớp.”
Vừa nghe đến “họp lớp”, sắc mặt cộng sự trở nên kỳ lạ.
Hiện nay, họp lớp phần lớn chỉ là dịp để người ta khoe khoang thành tích, hoặc tìm cách tạo dựng quan hệ, thật sự giữ liên lạc tình cảm thì chẳng được bao nhiêu, người như Sầm Ngộ, nhìn kiểu nào cũng không hợp.
Trước mặt đạo diễn cũng giữ thái độ lạnh nhạt, tính cách lãnh đạm, gương mặt thì nổi tiếng, cũng không cần thiết họp lớp vì tình cảm.
Khoe khoang thì càng không. Nói dễ nghe thì bọn họ là người mẫu tầm trung, nói khó nghe thì chính là kiếm cơm bằng thanh xuân, không công ty, không quản lý, có việc gì thì nhận việc đó, như hôm nay chỉ là chụp cho một nhãn quần áo thương mại điện tử vô danh nào đó.
Trong mắt người có tiền, chẳng khác gì nam phục vụ ở các hội sở xa hoa.
Cộng sự: “Vậy... được rồi. Đây là danh thiếp của tôi, rảnh thì liên hệ.”
Tấm danh thiếp được đút vào túi áo Sầm Ngộ, cộng sự nháy mắt một cái liền rời đi.
"Ký chủ, vứt tấm danh thiếp đó đi!” Trong đầu vang lên giọng của hệ thống.
Ngón tay Sầm Ngộ kẹp lấy danh thiếp, Sầm Ngộ vốn định vứt, nhưng nghe thấy vậy liền bỏ lại vào túi:
“Tại sao phải vứt? Người ta đưa đồ mà vứt đi là không đúng, chẳng phải điều một người tốt nên làm.”
Hệ thống nghẹn họng: “Nhưng... nhưng hắn có ý đồ xấu! Như vậy là không đúng!”
Sầm Ngộ: “Chỉ cần tôi không có ý đồ xấu là được.”
Hệ thống nhất thời không biết phản bác thế nào, đành im lặng suy nghĩ.
Sầm Ngộ: “Im rồi? Tính gọi điện báo cáo tôi?”
Hệ thống nghiêm túc trả lời: “Không thể gọi lung tung, trừ khi ký chủ làm chuyện xấu.”
“Ồ.” Sầm Ngộ vẫn giữ nụ cười như gãi đúng chỗ ngứa, trong lòng thì âm thầm mắng hệ thống ngốc nghếch.
Trước đó trong lần sống lại hắn bị cái hệ thống tên là “Làm người tốt” trói chặt, lúc đó hắn đang chơi với bạn ở hội sở, vừa cầm ly rượu lên thì bị điện giật, không cầm chắc ly rượu làm đổ rượu lên quần, người bên cạnh còn đùa giỡn định cúi xuống liếm cho cậu, Sầm Ngộ chưa kịp phản ứng lại thì bị điện giật tiếp lần hai...
Vô cùng cạn lời, thật sự là không còn gì để nói.
Hệ thống khi xuất hiện thì cực kỳ dễ thương, dùng giọng “manh moe” ngọt ngào nói:
“Ký chủ, hãy làm người tốt nhé! Bắt đầu từ việc kiêng rượu, bỏ sắc”.
Sắc mặt Sầm Ngộ lúc đó đen như than, giống như vừa giẫm phải... phân.
Rời khỏi hội sở trong tâm trạng tệ hại, Sầm Ngộ liền nhận được lời mời họp lớp từ một bạn đại học. Mời cậu tham dự buổi họp vào cuối tuần.
Vốn dĩ Sầm Ngộ chẳng có hứng thú gì với mấy chuyện kiểu này, cậu không có ý định kết nối lại tình cảm, chính xác hơn là chẳng còn nhớ rõ bao nhiêu bạn học thời đại học nữa.
Cuộc sống của cậu vốn phong phú, đi đến đâu cũng chẳng thiếu "bạn bè".
Nhưng hệ thống lại bảo: “Đồng ý hắn.”
"Ngươi phải làm người tốt. Đặc biệt là trước mặt Diệp Tự, nhất định phải làm người tốt, không được làm chuyện xấu với hắn, không được phụ hắn, càng không được hại hắn." Hệ thống lải nhải không ngừng.
Nét mặt Sầm Ngộ thoáng hiện vẻ kỳ quái, hắn nhớ được bạn đại học vốn chẳng bao nhiêu, thì Diệp Tự là một trong số đó.
Diệp Tự từng là người yêu cũ của cậu, mà nói cụ thể hơn, là một mối tình cũ chia tay không mấy êm đẹp.
Sầm Ngộ nhạy bén nhận ra rằng cái hệ thống làm người tốt này chắc chắn có liên quan rất lớn đến Diệp Tự.
Quả nhiên, hệ thống nói rằng trong thế giới này, Diệp Tự là con cưng của trời, người mang vận khí thịnh vượng, người như cậu ta sẽ trải qua vài cú sốc, sau đó trưởng thành và trở thành nhân vật kiệt xuất.
Còn Sầm Ngộ trong cuộc đời Diệp Tự lại chính là một trong những cú sốc ấy, nhưng cú sốc đó... hình như quá mạnh, khi chia tay Diệp Tự bị tổn thương nghiêm trọng, mỗi lần gặp lại Sầm Ngộ đều vào vai kẻ phản diện khiến Diệp Tự đau khổ, khiến cho Diệp Tự dù cuối cùng đi lên đỉnh cao nhân sinh nhưng tính cách trở nên vặn vẹo.
Vì thế, hệ thống mới được phái tới, nhập vào thời khắc then chốt này, dẫn dắt kẻ phản diện tra nam Sầm Ngộ làm người tốt, ở điều kiện không được can thiệp trực tiếp vào vận mệnh Diệp Tự, giúp Diệp Tự trưởng thành một cách lành mạnh.
Nghe xong Sầm Ngộ bật cười, vậy là ý nghĩa tồn tại của cậu chỉ là để khiến Diệp Tự đau khổ sao?
Vì đã khiến Diệp Tự tổn thương quá thành công, dẫn tới Diệp Tự xuất hiện vấn đề, nên bây giờ còn có cả hệ thống đặc biệt đến để sửa sai, chỉ vì đảm bảo cho Diệp Tự được trưởng thành trong môi trường lành mạnh.
Thật là…
Diệp Tự có phải hay không quá may mắn? May đến nỗi khiến người khác chỉ muốn phá.
Đối mặt với yêu cầu của hệ thống, Sầm Ngộ khẽ cong môi cười, vẻ mặt phong lưu tiêu sái, giọng nói êm tai "Được thôi, nếu hệ thống ngươi đã yêu cầu, ta sẽ ngoan ngoãn làm."
Hệ thống ngây thơ tin thật, ngây thơ lại dễ thương vui vẻ nói: "Tốt quá ký chủ! Chỉ cần ngươi không làm chuyện xấu, ta sẽ không trừng phạt ngươi."
Sầm Ngộ:
"Ha ha, được thôi."
Vì lý do này, hôm nay tâm trạng của Sầm Ngộ rất tốt, đối với đồng học chưa từng hứng thú có chút chờ mong, thậm chí còn đặc biệt đi quét một chiếc xe đạp công cộng thay vì lái xe riêng như mọi ngày.
Cậu nhất định sẽ làm người tốt, làm thật tốt, chỉ là không biết sau khi anh làm người tốt rồi, cuộc đời của Diệp Tự sẽ thay đổi thế nào đây.
Nghĩ đến đây, cậu lại thấy chờ mong.
Sảnh tiệc của khách sạn Bạc Vận, nơi cao cấp nhất đã có hơn chục người tới. Đa số nam giới mặc vest, giày da bóng loáng, tóc tai được chải chuốt cẩn thận. Nữ giới thì mặc đủ kiểu váy và lễ phục, trang điểm lộng lẫy thu hút mọi ánh nhìn.
Trên trần sảnh tiệc treo một chiếc đèn pha lê khổng lồ như thác nước, những viên pha lê được cắt gọt hoàn hảo phản chiếu ánh sáng rực rỡ, khiến toàn bộ không gian trở nên huy hoàng lộng lẫy.
Ở một góc sảnh tiệc, mấy người bạn học cũ từng quen với Sầm Ngộ đang tụm lại tán gẫu: “Lần này đông người thật đấy, cả Vệ Thư Lâm người trước nay chưa từng tham gia hội bạn học cũng đến.”
“Nghe nói cậu ta tự mở công ty, phát triển cũng tốt lắm, khách sạn này là do cậu ta đặt đấy.”
“Có tiền thật sướng, thử là tôi, chắc còn tiếc tiền.”
“Nói đến tiền, khách sạn thế này đâu dễ đặt, Vệ Thư Lâm chắc chưa đủ tầm đâu.” Một giọng nói chen vào.
“Các cậu biết hôm nay còn ai tới không?”
“Ai thế?”
Mọi người đoán mãi không ra. Dù họ học trường tốt, nhưng chuyên ngành thiết kế lâm viên lại không hot, ra trường không dễ kiếm việc. Người thì chuyển ngành, người thì vẽ thuê cho công ty lớn, tính ra chẳng ai thực sự thành công.
“Là Diệp Tự.” Người kia hạ giọng nói.
“Cái gì?!”
Mọi người đều bất ngờ: “Là Diệp Tự của khoa Tài chính năm đó, cậu công tử nhà họ Diệp sao?”
Người nọ gật đầu.
“Nhưng cậu ta đâu học ngành tụi mình, sao lại đến hội bạn học của tụi mình chứ?”
“Đúng đấy, chắc nhầm rồi. Bạn tôi học khoa Tài chính nói Diệp Tự còn chẳng đi hội bạn học của khoa mình.”
Thế là đề tài lập tức xoay quanh Diệp Tự, không đề tên những người khác, rốt cuộc dù là tuổi trẻ tài cao, có quyền có thế cũng không thể so với Diệp Tự, công tử nhà hào môn người mang thân phận mà người thường khó mà tiếp cận.
“Diệp Tự vì cái gì muốn tới chứ, chẳng lẽ là… người đó cũng sẽ đến?” Câu này vừa dứt, ai cũng hiện rõ vẻ mặt khác nhau.
“Chắc chắn là vậy rồi, Diệp Tự với tụi mình đâu thân, nhất định biết gì đó mới cố ý tới.”
“Tôi còn có tin hot hơn nữa.” Vẫn là người ban đầu, trưng ra vẻ mặt phấn khích: “Lớp trưởng xác nhận Sầm Ngộ cũng sẽ đến.”
Ai nấy đều biểu cảm vô cùng đặc sắc: người thì háo hức hóng chuyện, người thì buồn bã tiếc nuối, người lại hoài niệm quá khứ…
“Tốt nghiệp xong tôi chưa từng nghe tin gì về Sầm Ngộ, tưởng cậu ấy sẽ thành minh tinh cơ, tôi còn chuẩn bị sẵn tâm lý hóng scandal kiếm tiền, rốt cuộc Sầm Ngộ xuất sắc như vậy."
“Tôi còn sưu tập chữ ký của cậu ấy để chờ bán lấy tiền.”
“Giờ cậu ấy làm gì nhỉ, ai biết?”
Không ai biết cả.
Họ là bạn học với Sầm Ngộ, nhưng quan hệ chỉ xã giao, cậu ấy không thân thiết với lớp.
Dù Sầm Ngộ nổi tiếng, đẹp trai, có nhiều người yêu thầm, nhưng bọn họ biết ở trong lớp tính tình Sầm Ngộ lạnh lùng, giữ khoảng cách, ai tỏ ý cũng bị từ chối, như một bông hoa cao ngạo không ai chạm tới.
“Dù gì thì với gương mặt đó, chắc Sầm Ngộ cũng không sống tệ đâu, công ty tôi con gái sếp cưới cũng chỉ tìm một anh đẹp trai mà nghèo thôi mà.” Có người chua lòm nói.
“Sầm Ngộ chắc chắn không tốt đến nỗi nào, không có quyền không thế, tính tình như vậy, không chừng bị hủy dung rồi.” Có người khẳng định.
“Cho nên, hôm nay thật sự Diệp Tự đến vì Sầm Ngộ thật sao? Còn là tình cũ khó quên?”
“Trời đất, kịch tính ghê. Các cậu còn nhớ hồi đó Vệ Thư Lâm theo đuổi Sầm Ngộ không, khí đó Diệp Tự còn đang quen Sầm Ngộ, vì chuyện đó mà đánh Vệ Thư Lâm luôn!”
“Cái gì? Sao tôi không biết vụ này?”
Mọi người càng nói càng hăng, không ngờ quá khứ lại rối rắm đến thế.
Tình cũ của Sầm Ngộ, người từng theo đuổi cậu ấy, ba người hội tụ một chỗ, đều từng là nhân vật nổi bật trong trường. Diệp Tự và Vệ Thư Lâm thì ai cũng biết là thành đạt. Còn Sầm Ngộ… không ai biết hiện giờ ra sao.
“Rốt cuộc Sầm Ngộ và Diệp Tự chia tay thế nào?”
“Không rõ nữa. Nghe nói là Diệp Tự bỏ Sầm Ngộ, sau đó đi du học, mãi đến tốt nghiệp cũng không về.”
“Không đâu, tôi từng ở chung ký túc với Sầm Ngộ. Có một tối Diệp Tự đứng đợi dưới ký túc cả đêm, nhưng Sầm Ngộ không ra.”
Mấy cô gái thì háo hức hóng chuyện, chỉ có vài nam sinh nói mỉa: “Đừng tưởng bở, Diệp Tự và Vệ Thư Lâm tới đây chắc chỉ muốn xem trò vui thôi. Đám đàn ông chỉ được thời sinh viên thôi. Huống chi ba người đều là đàn ông, chắc chỉ là chơi bời.”
“Đúng đấy, Diệp Tự có gia thế như vậy, muốn ai chẳng được. Nay chắc tới để làm nhục Sầm Ngộ thôi. Đừng quên Sầm Ngộ chẳng có hậu thuẫn, cũng chẳng làm nên dạng gì.”
“Phải rồi, hồi đại học chỉ được cái đẹp trai, giờ tốt nghiệp mấy năm, chắc xấu đi rồi.”
Không ai nói thêm gì nữa. Bọn họ cũng từng bị cuộc sống mài mòn, ngoại hình xuống dốc là chuyện bình thường.
Ngay lúc đó, sảnh tiệc bỗng rộ lên tiếng xôn xao.
—— Diệp Tự đến.