7
Khoảnh khắc cửa phòng tắm bật mở, Bạch Tiêu đang chống tay lên tường.
Mái tóc dài ướt sũng dính sát vào người, chiếc đuôi cá màu bạc đang khẽ đập trên sàn.
Thẩm Trần nheo mắt quan sát Bạch Tiêu.
“Cái gì đây?”
Tôi nhào lên chắn trước mặt Bạch Tiêu.
“Chỉ là cosplay người cá thôi.”
Dòng bình luận đột ngột hiện lên:
【Móa! Tôi đọc được nội tâm tra nam rồi: ‘Vụ Thanh trông thuần khiết, ai ngờ chơi còn ác hơn mình? Nuôi đàn ông trong nhà, còn chơi cosplay người cá nữa. Thật ra ba người cùng chơi cũng… không tệ lắm…’ Ợ.】
【Tôi muốn ói luôn! Cầu xin một đôi mắt chưa từng thấy gì hết!】
【Ghê tởm thật sự. Con gái yêu đương nhất định phải tỉnh táo nha!】
Tôi nhìn dòng bình luận, cảm giác buồn nôn càng thêm dâng trào.
Ngay sau đó, Thẩm Trần lại làm ra chuyện khó tin — hắn bắt đầu cởi cúc áo ngay trước mặt hai chúng tôi:
“Vụ Thanh, không ngờ em trông như trinh nữ ngoan hiền, mà sau lưng lại chơi bạo như thế.
Dơ thì cũng dơ rồi, để anh chạm một chút thì sao? Đừng có giả vờ nữa, em rõ ràng vẫn còn thích anh đúng không?”
Nghe xong câu đó, máu tôi như trào ngược lên não.
Còn chưa kịp ra tay, đuôi cá bạc đã mang theo nước bắn thẳng lên, quật thẳng vào mặt Thẩm Trần.
Hắn bay như con búp bê rách, sau đầu đập “rầm” vào tường.
Bình luận nổ tung:
【Cuối cùng cũng hả giận! Nãy giờ tôi chỉ muốn xông vào vả tra nam này một phát lốc xoáy 18 vòng!】
【Nam chính đánh hay quá! Tra nam này sắp off luôn rồi!】
Bạch Tiêu chống một tay lên sàn, đuôi cá vốn mềm mại giờ căng như dây cung, mép vây lấp lánh ánh lạnh lẽo.
Thẩm Trần co giật nằm sõng soài dưới đất, thảm hại vô cùng.
Hắn run rẩy giơ điện thoại:
“Có quái vật… tôi muốn báo cảnh sát…”
Đuôi cá của Bạch Tiêu vung mạnh.
Toàn bộ vây cá bỗng co rút, biến dạng, hóa thành đôi chân dài thẳng tắp.
Bình luận đứng hình hai giây rồi nổ tung:
【Woa! Đuôi cá biến mất rồi! Chân của nam chính dài ghê luôn! Vừa dài vừa trắng vừa thẳng, tôi ghen tị quá!!!】
【Tôi cũng ghen đây này, hu hu hu… Nhưng nam chính ép buộc hóa hình thế này có sao không?】
【Theo tôi nhớ thì, người cá chỉ có thể hóa chân vào mùa giao phối. Mùa giao phối đó nha… Chà chà, tình tiết sắp lên level mới rồi~】
Tôi chẳng còn tâm trạng để xem bình luận, vớ đại thứ gì định đập vào Thẩm Trần.
Không thể để hắn chụp được hình Bạch Tiêu!
Tay tôi bất ngờ bị nắm chặt.
Không biết từ lúc nào, Bạch Tiêu đã dán sát sau lưng tôi.
Lồng ngực áp vào lưng, cánh tay ướt rượt vòng qua eo tôi.
“Đừng nhìn.” Giọng anh khàn khàn lạ thường.
Hơi thở nóng rực phả sau tai tôi, ẩm ướt và bỏng rát.
Tiếng hét của Thẩm Trần đột ngột vang lên như bị chọc tiết.
Màn hình điện thoại hắn đang tan chảy, chất dịch màu trắng sữa từ khe ngón tay nhỏ xuống, dính nhớp nháp.
Dòng bình luận lặng lẽ trôi qua:
【Dịch độc tuyến của người cá, chuyên trị bọn chó chuyên lén quay lén.】
8
“Điện thoại của tôi!”
Thẩm Trần co rúm lại ở góc tường gào lên, bàn tay phải bị ăn mòn máu thịt lẫn lộn:
“Tôi sẽ kiện hai người cố ý gây thương tích…”
Bạch Tiêu nhìn thẳng vào hắn, con ngươi màu lam co rút thành hai vệt thẳng đứng.
Giọng nói vốn dịu dàng nay pha lẫn tiếng gầm trầm thấp như dã thú:
“Quên hết những gì ngươi thấy hôm nay, cút.”
Thẩm Trần lập tức khựng lại.
Ánh mắt hắn dần dại ra, lảo đảo đứng dậy, từng bước đi ra ngoài.
Ra đến cửa, thậm chí còn tử tế đóng cửa lại.
Bình luận cuồng loạn lướt qua:
【Tới rồi tới rồi! Là điều khiển tinh thần! Cấm thuật độc quyền của hoàng thất tộc người cá!】
【Xong rồi, nam chính vừa ép hóa hình, giờ lại dùng cấm thuật. Đám lão quái dưới biển mà cảm ứng được thì tiêu… Nam chính vốn là trốn nhà đi mà! Có khi bị ép bắt về mất!】
【Đừng! Đừng bắt về vội! Phân cảnh tôi chờ nãy giờ còn chưa tới mà!】
Tôi chẳng buồn để ý đến bình luận.
Bạch Tiêu đã mềm nhũn ngã vào lòng tôi.
Cả người anh nóng rực, vùng eo và bụng đang rỉ máu qua lớp vảy.
Cuối đường nhân ngư, màng mỏng trong suốt hiện lên lờ mờ.
Hàng mi ướt sũng lướt nhẹ qua cổ tôi, giọng anh thì thào:
“Muốn… nước…”
Tôi vừa dìu vừa ôm anh về lại bồn tắm.
Nửa người dưới anh dần hiện ra đường nét của chiếc đuôi cá.
【Chị gái mau sờ tuyến sau tai anh ấy đi! Như vậy mới ổn định hình thái tạm thời được!】
【Nhưng mà, tôi nhớ là tuyến sau tai người cá có tác dụng phụ thì phải.】
【Người trên, tôi biết cái “tác dụng phụ” đó là gì rồi nha, hehe~】
Tôi lướt mắt qua bình luận.
Tay chạm vào tai Bạch Tiêu, từ từ dò tìm vị trí.
Bạch Tiêu để mặc tôi chạm vào, khuôn mặt vốn tái nhợt dần ửng đỏ.
Ngón tay tôi vừa chạm đến một chỗ vảy mềm hơi lồi lên, anh đột ngột run lên một cái.
Khúc xương đuôi bật ra một đoạn vây cá xanh lam, mạnh mẽ quất lên thành bồn tắm, nước bắn tung tóe.
Tôi bị phản ứng mãnh liệt ấy dọa giật nảy mình.
Khóe mắt anh hoe đỏ, giọng khàn hẳn đi:
“Đừng chạm…”
Đôi mắt màu lam xinh đẹp nhìn tôi chằm chằm, ánh nước lấp lánh:
“Chạm thêm nữa, tôi sẽ bước vào kỳ giao phối sớm đấy.”
Thế nhưng trong mắt anh nhìn tôi, rõ ràng đầy khát cầu.
9
Quyến rũ thật đấy…
Tôi nhìn đờ ra, tim lệch một nhịp.
Một lúc lâu mới hoàn hồn.
Ham muốn bắt nạt trỗi dậy từ tận đáy lòng, tôi cố tình lấy đầu ngón tay ấn vào chỗ đó thêm cái nữa.
Bạch Tiêu lại run lên, cả gương mặt lập tức bừng đỏ như bị nướng.
【Trời má, chị gái mới sờ tuyến sau tai một cái mà nam chính sắp nổ tung luôn rồi.】
【Tôi cũng sắp nổ đây này! Sao lại quyến rũ thế này trời! Nam chính đúng là người cá chứ? Không phải yêu tinh dụ người đấy chứ?】
【Mới chạm nhẹ đã phản ứng vậy, không dám tưởng tượng nếu sau này “giao lưu sâu sắc” thì sẽ ra sao nữa…】
Tôi nhìn bình luận, mặt cũng đỏ lựng.
Lập tức rút tay lại.
Bạch Tiêu lại túm lấy vạt áo tôi.
Biểu cảm trở lại lạnh nhạt, chỉ có vành tai vẫn còn đỏ hồng:
“Đuôi tôi… đau.”
Rõ ràng là giọng rất lạnh nhạt, nhưng nghe thế nào cũng như đang nũng nịu.
Bình luận cũng nổi loạn theo:
【Cười ngất mất! Nam chính rõ ràng chẳng đau tí nào, toàn là giả vờ cả đấy!】
【Vì theo đuổi chị gái mà mặt mũi chẳng màng nữa, với năng lực hồi phục của người cá thì cái vết này chắc một giây nữa là lành rồi.】
【Đây là làm nũng chứ còn gì nữa! Trời ơi, cả đời này mới được thấy nam chính chủ động làm nũng! Thời điểm thay vảy còn không kêu tiếng nào cơ mà!】
Nhìn dòng bình luận, tôi biết anh đang diễn trò.
Nhưng vẫn bị quỷ thần xui khiến đi lấy thuốc cho anh.
Bạch Tiêu ngoan ngoãn gác đuôi lên bồn tắm.
Khi tôi thoa thuốc, rõ ràng cảm giác được anh đang nhìn chằm chằm tôi không rời.
Bình luận lập tức dịch hộ nội tâm anh:
【Cuối cùng cũng đập được tình địch, vui ghê~】
【Chị gái bôi thuốc cho tôi kìa, đáng yêu quá, muốn thơm một cái~】
【Còn muốn chị ấy sờ tuyến sau tai nữa, tay chị ấy mềm quá đi mất…】
Tay tôi run lên một cái, mặt nóng ran.
Thoa thuốc xong, tôi ngẩng đầu lên.
Bạch Tiêu lảng tránh ánh nhìn, cổ họng khẽ chuyển động.
Tôi cong khóe môi, nhẹ nhàng vỗ vỗ đuôi cá anh:
“Hôm nay làm tốt lắm.”
Chỉ một giây sau, Bạch Tiêu lại biến thành… “cá hầm đỏ rực”.
10
Từ hôm đó, Thẩm Trần không còn đến quấy rầy tôi nữa.
Nhưng tôi vẫn quyết định dọn nhà càng sớm càng tốt.
Vì tôi muốn đổi cho Bạch Tiêu một cái bồn tắm to hơn.
Dù mỗi ngày tôi đều thay nước cho anh, nhưng anh bắt đầu rụng vảy rồi.
Lần đầu tôi phát hiện, anh còn định giấu.
Về sau bị tôi nhìn thấy, anh làm bộ thản nhiên đặt vảy cá vào tay tôi.
Rồi kiêu ngạo quay đầu đi chỗ khác, không chịu nhìn tôi:
“Vảy của tôi cũng đáng giá lắm đấy, cô muốn thì cứ lấy.”
Tôi cầm lấy, liếc qua liền thấy chiếc đuôi mà anh vẫn luôn nâng niu nay hói mất một mảng.
Bạch Tiêu thấy tôi nhìn, liền lập tức giấu đuôi ra sau người.
Bình luận trôi qua:
【Nam chính xa biển lâu quá, cơ thể không thích nghi nổi rồi. Nhưng dù vậy, vẫn muốn ở cạnh chị gái cơ mà.】
【Sợ chị gái chê đuôi hói xấu xí, đêm qua còn vì rụng vảy mà trốn đi khóc thầm, khóc ra ngọc trai nhỏ nữa kìa.】
【Hơn nữa nam chính đang trong kỳ giao phối, mỗi đêm đều cố chịu đựng sự khó chịu trong người, ngủ cũng không yên.】
Đọc đến dòng này, tôi nhíu mày.
Bạch Tiêu… không khỏe sao?
Tôi đang định hỏi, thì một dòng bình luận trôi qua:
【Còn không phải à? Người cá đến kỳ thì nhu cầu rất cao đấy, ngày ngày đêm đêm, ở nơi chị gái không thấy được, tay nam chính chắc chai hết cả rồi ha~】
【Sợ làm ồn đánh thức chị gái, lần nào cũng nhịn đến tối khuya mới bắt đầu “tự túc là hạnh phúc”.】
【Cứ nhịn mãi cũng không được đâu~ Dù là sinh vật biển sâu cũng sẽ có lúc gào thét mà!】
Hiểu ra cái gọi là “không khỏe” đó là gì, mặt tôi lập tức nóng bừng.
Vội vàng giả vờ không thấy gì cả.
Tối hôm ấy, tôi lén lút đi tới cửa phòng tắm, nhẹ nhàng áp tai vào.
Lập tức nghe thấy giọng khàn khàn của Bạch Tiêu, từng tiếng gọi tên tôi.
Nén nhịn, lại đầy kiềm chế.
Tôi đứng bên ngoài, nghe mà chân cũng bắt đầu nhũn ra.
Không nhịn được, len lén nhìn vào qua khe cửa.
Kết quả lại chạm phải ánh mắt màu lam lấp lánh hơi nước, đang nhìn thẳng về phía tôi.
Bình luận trôi qua:
【Người cá nhạy cảm với mùi lắm, nam chính biết chị gái đang nhìn từ lâu rồi nha~】
【Ui da, ngửi được mùi của chị gái, nam chính lại càng hưng phấn hơn đó.】