Ánh mắt Trì Thù dừng lại ở cuối tấm thẻ thân phận.
Tiếng đập cửa sau lưng không biết từ lúc nào đã ngừng lại, trong không gian tĩnh lặng đến mức chỉ còn tiếng hít thở của hắn, cùng với âm thanh sợ hãi chậm rãi lên men, lan tỏa.
Đã một phút ba mươi giây kể từ khi người kia dưới lầu biến mất.
Thời gian vẫn trôi, dựa theo tốc độ di chuyển bình thường của một người trưởng thành, khoảng ba phút nữa, đối phương sẽ đến trước cửa nhà hắn.
Mà hắn cần phải vượt qua hành lang tầng 4, tiến vào cầu thang bộ trước khi người nọ ra khỏi thang máy, mới có thể hoàn toàn tránh được tầm mắt của đối phương. Thời gian còn lại cho hắn không còn nhiều.
Trì Thù không chút do dự xoay người, nhắm thẳng về phía cửa, tay nắm lấy then cửa mạnh mẽ ấn xuống, mở cửa ra.
Hắn đã sớm chuẩn bị cho tình huống xấu nhất, nhưng cảnh tượng lọt vào mắt lại khiến thân hình hắn cứng đờ.
Hành lang vắng vẻ tĩnh lặng đến quỷ dị, dưới chân là một thùng giấy kín mít.
Cảnh tượng cửa bị phá như dự đoán đã không xảy ra.
Không kịp nghĩ nhiều, Trì Thù cúi người nhặt lấy cái bưu kiện mà "nhân viên chuyển phát nhanh" để lại, một tay ôm lấy, dư quang thoáng thấy thang máy ở một bên hành lang đã dừng ở tầng một, mũi tên đỏ tươi chỉ thẳng lên trên.
Thang máy khởi động.
Trì Thù quay người sầm cửa lại, đột ngột xoay người, dùng tốc độ nhanh nhất chạy về phía đầu kia của cầu thang thoát hiểm. Hành lang dưới chân dài bất thường, tiếng bước chân dồn dập vang lên chói tai.
Ngay khoảnh khắc nhảy vào cầu thang tối tăm, hắn mơ hồ nghe thấy tiếng chuông báo thang máy đến tầng này, mới thở phào nhẹ nhõm như trút được gánh nặng.
Trong phòng livestream mà Trì Thù không nhìn thấy, hai dòng bình luận chậm rãi lướt qua.
【Ếch Thú, tình huống thế nào? Chủ phòng làm gì mà đột nhiên chạy như điên vậy?】
【Phía sau có quỷ đuổi theo hắn sao? Tân thủ đúng là tân thủ, cái gì cũng không hiểu, chạy loạn xạ lên.】
Góc dưới bên phải, số người xem chỉ có con số 3 đáng thương.
Livestream của người mới, thường không có gì đáng xem. Mà độ khó của tân thủ thí luyện cũng kém xa phó bản chính thức, tuyệt đại đa số người xem chẳng buồn nhấp vào xem.
Nhưng luôn có một bộ phận nhỏ thích xem vẻ giãy giụa sợ hãi của người mới làm trò vui, ôm tâm lý trêu đùa con mồi mà vào phòng livestream, lợi dụng việc thiếu thông tin, để thả những hướng dẫn ác ý cho các chủ phòng mới lần đầu vào game, chân tay luống cuống.
Và điều này, phòng livestream ngầm đồng ý.
Bọn họ thích thú nhất là tung ra cọng rơm "hy vọng" cho người sắp chết đuối, giả vờ tốt bụng an ủi đối phương một phen cảm động đến rơi nước mắt, sau đó vui vẻ nhìn những chủ phòng kia gián tiếp chết dưới tay mình.
Thế giới vô hạn không thiếu chủ phòng.
Đối với người xem mà nói, việc người chơi hết lần này đến lần khác tìm được đường sống trong chỗ chết chẳng qua chỉ là trò tiêu khiển lúc rảnh rỗi. Kẻ mạnh đương nhiên có thể thu hút rất nhiều fan trong thế giới này, hô mưa gọi gió, nhưng cho dù là kẻ yếu, trò chơi cũng có thể vắt kiệt đến giọt giá trị cuối cùng của họ.
Trì Thù không có thời gian chú ý đến lựa chọn "Mở bình luận" vừa xuất hiện ở góc trên bên trái. Hộp chuyển phát nhanh trong tay nặng trĩu, khi chạy đồ bên trong còn kêu lục cục va chạm vào thành hộp, không biết đựng cái gì.
Hành lang tối tăm, hai bên cầu thang kéo dài lên trên và xuống dưới, mỗi bên dẫn đến một vùng tối đen không biết.
Hắn cần phải nhanh chóng đưa ra lựa chọn.
Giằng co trong lòng chẳng qua chỉ vài giây ngắn ngủi, Trì Thù nhanh chân chạy lên trên.
Chung cư hắn ở là loại mới sửa lại, được gọi là đầy đủ tiện nghi, chỉ việc xách vali vào ở. Tổng cộng có tám tầng, chỉ là tầng bảy và tám vẫn chưa hoàn thiện, trước mắt không có ai ở.
Dù xung quanh nơi chốn lộ ra hơi thở quen thuộc, nhưng Trì Thù biết, mình đã không còn ở thế giới thực tại nữa. Hắn cũng không rõ những người thuê nhà vốn có trong chung cư đóng vai gì trong trò chơi này. Để an toàn, tốt nhất vẫn là tạm thời tránh tiếp xúc.
Một hơi chạy lên đến tầng bảy, trên má tái nhợt của Trì Thù hiện lên chút huyết sắc. Hắn nhanh chân đi đến trước một cánh cửa phòng, từ túi áo khoác bên trong lấy ra một chiếc kẹp tóc kim loại dài nhọn, cúi đầu bắt đầu mân mê ổ khóa.
Hắn hô hấp chưa ổn định, tay lại rất vững. Trong hành lang dài tĩnh lặng, tiếng thở dốc nhẹ của thanh niên và tiếng kim loại ổ khóa chuyển động đặc biệt rõ ràng.
Trì Thù không hề hay biết, sau hành động này, phòng livestream vốn đang im lìm đột ngột nổ ra mấy dòng bình luận.
【Má nó?!】
【Cái gì?!】
【Chủ phòng rốt cuộc đang làm gì vậy? Vậy mà lại mở khóa?!】
Vài phút sau, cửa theo tiếng mà mở ra. Trì Thù bước vào, lưng tựa vào cánh cửa, đối diện với căn phòng xa lạ, cuối cùng có một lát thời gian để thở dốc.
Hắn đi vào phòng khách, đặt cái bưu kiện đáng ngờ lên bàn, chần chờ một lát, cuối cùng vẫn là vươn tay mở nó ra.
Sau khi thùng giấy rộng mở, qua một lớp giấy bóng kính nửa trong suốt, có thể nhìn thấy hai màu đỏ và trắng lẫn lộn, như thứ nôn mửa, kèm theo một mùi tanh hôi nồng nặc tỏa ra.
Đầu ngón tay Trì Thù lập tức run lên dữ dội.
Hắn đã có thể đoán được bên trong là cái gì, nhíu mày, xé rách lớp màng bảo vệ cuối cùng.
So với sự tấn công thị giác, kích thích khứu giác còn mãnh liệt hơn. Đừng nói bây giờ vẫn là mùa hè, bưu kiện không hề có biện pháp bảo quản lạnh nào, sau vài tiếng đồng hồ, mùi máu tanh lẫn mùi xác chết lên men thành một thứ khí vị khó tả xộc thẳng vào khoang mũi.
Trì Thù cố nén cơn buồn nôn, nhìn vào bên trong.
Đập vào mắt đầu tiên là một đôi tay.
Bình tĩnh mà xem xét, đây là một đôi tay thon thả duyên dáng, rõ ràng là của phụ nữ, trên đó còn sơn bộ móng màu hồng nhạt lấp lánh. Nếu bỏ qua những mảng lớn vết đen tím của tử thi và những vết nứt vỡ không theo quy tắc màu nâu đỏ.
Ngoài ra, còn có một chiếc hộp nhỏ trong suốt. Chỉ liếc qua thôi, Trì Thù đã không nhịn được mà dời mắt đi.
Trong hộp đựng một đôi mắt.
Như thể bị móc ra từ hốc mắt người sống sờ sờ, phủ đầy tơ máu trắng đục, dính liền những mạch máu xanh lam, niêm mạc bao bọc lấy những miếng thịt tươi đỏ, phía sau nhãn cầu những sợi tơ lòng đứt đoạn vẫn còn vương vấn.
Đồng tử đen láy đang trực tiếp nhìn thẳng về hướng Trì Thù.
Dưới thùng giấy còn một lớp nữa. Trì Thù nhịn xuống cảm giác muốn bỏ chạy vì mùi xú uế xộc vào mũi, dùng lớp giấy bóng kính nhấc những chi thể tàn khuyết sang một bên, phát hiện bên dưới có một phong thư.
Một phong thư màu hồng phấn, những hình trang trí tinh xảo đáng yêu trên bì thư tạo thành sự tương phản mạnh mẽ với những khối thịt máu me kinh dị. Thậm chí còn có mùi nước hoa xộc vào mũi, nhưng hòa lẫn với mùi xác chết và mùi máu tanh, mùi hương này trở nên vô cùng khó tả.
Trì Thù hít sâu một hơi, mở lớp keo dán phong thư.
Bên trong có một bức ảnh chụp và một tờ giấy viết thư.
Ngay khoảnh khắc ánh mắt chạm vào bức ảnh, đồng tử Trì Thù hơi co lại.
Đây là một bức ảnh chụp chung.
Trong ảnh, dáng người thanh niên thẳng tắp, mặc bộ đồ thường ngày in hình vịt con màu vàng nhạt, đeo kính râm, khóe môi cong lên tự nhiên, đường cằm hơi hếch lên sạch sẽ và sắc nét, dưới ánh mặt trời, làn da cổ lộ ra trắng đến chói mắt.
Hắn đang đứng tùy ý đút tay vào túi quần bên đường, một bộ trang phục đơn giản rẻ tiền lại được hắn mặc ra một vẻ người mẫu đang chụp ảnh tạp chí. Bên cạnh là một nữ sinh mặc váy hoa nhí, vai cô dựa sát vào hắn, một tay giơ chữ V.
Mặt nữ sinh đã bị vẽ bậy bằng bút đen, những nét bút điên cuồng gần như in hằn xuống mặt sau của bức ảnh. Nhưng Trì Thù dựa vào trí nhớ không tệ của mình, vẫn có thể nhớ lại dáng vẻ của cô ta.
Bức ảnh này đã là chuyện hơn một tháng trước.
Ngày đó hắn đang đi dạo phố, đột nhiên bị hai nữ sinh chặn lại, một trong số đó mặt ửng hồng xưng mình là fan của hắn, album toàn là ảnh của hắn, còn nói đã xem đi xem lại tất cả những đoạn ngắn hắn xuất hiện trong phim vài lần. Hôm nay bất ngờ gặp được người thật, cô hy vọng Trì Thù có thể chụp ảnh chung với mình.
Tuy có chút bất ngờ, nhưng hắn cũng không có lý do gì để từ chối, vui vẻ đồng ý.
Trì Thù ngoài đời là một diễn viên, nhưng chỉ là một diễn viên nhỏ vô danh, cơ bản đóng vai nam phụ hoặc quần chúng. Về gương mặt này của hắn, người đại diện vô cùng khó hiểu nguyên nhân Trì Thù mãi không nổi, cũng đã tranh thủ cho hắn rất nhiều cơ hội, nhưng cuối cùng đều vì đủ loại nguyên do mà bỏ lỡ.
Bản thân Trì Thù thì không có gì theo đuổi, dù sao làm gì cũng là làm thuê cho người khác, làm diễn viên chẳng qua vì kiếm tiền nhanh hơn, có thể sống cuộc sống không tệ là hắn hài lòng rồi.
Bởi vì hắn không nổi tiếng, ra đường không đeo khẩu trang cũng không ai chú ý, số lần bị nhận ra xin chữ ký chụp ảnh chung đếm trên đầu ngón tay, cũng chính vì vậy mà hắn có ấn tượng sâu sắc về chuyện này.
Trì Thù cầm lấy tờ giấy viết thư kia.
Mùi nước hoa lẫn mùi xác chết càng thêm nồng nặc.
Những con chữ đen nhánh đập vào mắt, nét bút lông tinh tế hữu lực, nhưng chỉ đọc vài dòng, sắc mặt Trì Thù đã trở nên khó coi hơn.
【Người tôi yêu dấu, em biết không? Em đẹp đến nhường nào, đôi mắt em thuần khiết và thánh thiện làm sao. Tôi chưa bao giờ thấy ai trên đời này có nụ cười sạch sẽ và thần thánh như em, vậy mà hành động của em lại như thể không lúc nào không dụ dỗ người khác phạm tội.
Mỗi khi nhìn thấy em, tôi đều không khỏi căm hận những kẻ có đôi mắt có thể nhìn thấy em giống như tôi, ngọn lửa ghen tị thiêu đốt trong lòng tôi, tôi gần như bị nướng đến phát điên. Không lúc nào tôi không ở trong sự dày vò nóng nảy, mà em lại không biết, em không biết, em hoàn toàn không biết…
Người tôi yêu dấu, em nói xem em rốt cuộc là vô tình hay cố ý đây?
Em là nàng thơ của tôi, là Aphrodite của tôi, là chúa tể dục vọng của tôi. Em là nơi linh hồn tội ác của tôi yên nghỉ ngàn thu, là đóa hoa tôi không ngừng tín ngưỡng, là ngọn lửa ái dục, là tất cả những gì tốt đẹp nhất mà tôi tưởng tượng về thế gian này.
Nhưng hỡi vị thần của tôi, tại sao em lại phản bội tín đồ trung thành nhất của em, tại sao lại khiến kẻ đáng thương này của em lần nữa bị thương tổn? Đúng rồi, em căn bản không biết, tôi đã mất hết tất cả, tôi không còn gì cả, giống như lúc ban đầu nghèo khó đến thế gian này. Tôi không thể mất em thêm nữa.
Con đàn bà đó rốt cuộc có tư cách gì chạm vào em? Tại sao nó có thể chạm vào em mà tôi thì không? Rõ ràng tôi mới là người yêu em nhất trên thế giới này! Chính tôi! Rõ ràng tôi đã yêu em lâu đến vậy, tại sao em lại để mặc mình bị vấy bẩn bởi mùi hương của nó?
Tôi đã vì em mà từ bỏ tất cả, tôi thậm chí đã giao dịch với ██ vì em. Mỗi ngày mỗi đêm tôi đều có thể nghe thấy linh hồn mình than khóc trong địa ngục. Nếu em làm ngơ trước đau khổ của tôi, coi thường sự cực khổ của tôi, và không nguyện thương xót tín đồ của em, vậy thì tôi sẽ đến tìm em.
Thật là mong chờ, khi em vứt bỏ vẻ rụt rè thường ngày mà lộ ra vẻ sợ hãi, co rúm lại run rẩy, khóc lóc van xin... Em sẽ hối hận vì những hành động tổn thương tôi trong quá khứ, khuôn mặt xinh đẹp của em sẽ bị nước mắt vấy bẩn, nhưng tín đồ của em sẽ không nương tay. Cảnh tượng huyết nhục bị xé nát trong khoảnh khắc đó chắc chắn sẽ rất đẹp.
Và trách nhiệm của tôi, là giữ gìn vẻ đẹp này mãi mãi.
Joker】
Bức thư không dài, nhưng từng câu từng chữ đọc đến cuối, Trì Thù chỉ cảm thấy cổ họng nghẹn lại.
Nó gợi lại trong hắn một vài ký ức không mấy vui vẻ.
Trước khi Trì Thù chuyển đến căn hộ này, từng có một khoảng thời gian hắn liên tục nhận được những món quà không rõ người gửi, hoa hồng đỏ, vest, chocolate... Kèm theo vài lời dụ dỗ ngọt ngào, được đóng gói trong những hộp quà tinh xảo gửi đến tận cửa nhà.
Trong khoảng thời gian đó, cũng luôn có một số điện thoại bám riết không tha mà nhắn tin cho hắn, hoặc là hỏi có thích món quà không, hỏi hôm nay hắn đi đâu, hoặc là ân cần hỏi han thân mật. Tên người gửi tin nhắn đều là Joker. Trì Thù cũng đã cố gọi lại, nhưng không hiểu vì lý do gì, số điện thoại đó chưa bao giờ liên lạc được.
Tuy hắn không nổi tiếng, nhưng cũng rất cẩn thận không để lộ cuộc sống riêng tư cho fan. Ngoại trừ những người quen, không ai biết địa chỉ và số điện thoại của hắn. Trì Thù cũng không rõ đối phương đã bằng cách nào có được thông tin cá nhân của hắn.
Vì thế sau khi báo án, hắn liền dọn đi, cũng chặn số điện thoại kia, từ đó về sau không còn nhận được bất kỳ quà cáp hay tin nhắn tương tự nào.
Hắn vốn tưởng rằng chuyện này chẳng qua chỉ là một bọt sóng nhỏ, cứ như vậy hoàn toàn phai nhạt khỏi cuộc sống của hắn, không ngờ rằng hôm nay cách mấy tháng, hắn mới kinh ngạc phát hiện mình đã sớm lún sâu vào trung tâm của vòng xoáy.
Đối phương như hình với bóng, chưa bao giờ rời khỏi.
Trì Thù lấy điện thoại ra, tìm đến mục 【Tin nhắn rác】 trong danh bạ đen, nhấp vào khoảnh khắc ấy, dày đặc như mưa rào ập đến những tin nhắn bị chặn gần như muốn oằn cả lưng hắn.
Nghẹt thở.
Tất cả đều đến từ cùng một người.
Từ ngày hắn chuyển đến chung cư mới đến bây giờ, chưa bao giờ gián đoạn.
Sắc mặt Trì Thù có chút trắng bệch.
Dị thường rõ ràng đã có manh mối từ sớm, giằng co lâu như vậy… Vì sao hắn bỏ qua đến tận bây giờ?
Cứ như thể mắt hắn bị một đôi tay vô hình che lại, trong tiềm thức lựa chọn bỏ qua một số thông tin, một số khác thường, một số… sẽ phá vỡ sự bình lặng thông thường của hắn.
Hắn hít sâu một hơi, lướt lên trên, chọn vài tin nhắn đọc nhanh.
Nội dung tin nhắn ban đầu đơn giản chỉ là những lời âu yếm ngọt ngào, tựa như những bức thư tình ngượng ngùng mà các nam sinh thời học sinh mới yêu viết, nhưng theo ngày tháng trôi qua, những câu chữ hoa mỹ ban đầu trở nên càng thêm bệnh hoạn.
Giống như sự khao khát của một tín đồ cuồng nhiệt đối với thần minh, đối phương điên cuồng, ương bướng, liều mạng miêu tả những rãnh dục vọng không đáy và trái tim cằn cỗi tái nhợt của hắn.
Từ một ngày nào đó trở đi, nội dung tin nhắn không còn đơn thuần là chữ viết, mà là những hình ảnh hỗn loạn.
Chính xác mà nói, là ảnh chụp của Trì Thù.
Hắn xách túi trên phố, hắn mỉm cười với người qua đường, hắn ngồi trong ô tô, hắn ngồi xổm ở góc tường vuốt ve mèo hoang, hắn mơ màng sắp ngủ trong quán cà phê…
Linh tinh vụn vặt, ước chừng có cả trăm tấm.
Edit: Ngoài đời mà gặp mấy kiểu này chắc chạy té khói, đọc mà sợ dùm công🫠