Tuyết dày bay tán loạn, che khuất cả bầu trời ban ngày.
Một nam nhân tuấn tú mặc trường bào màu xanh biển, cô độc trong gió, ánh mắt lạnh lẽo nhìn xuống mặt đất. Ánh mắt ấy thường xuyên đảo qua vùng đất rộng lớn, sát khí dữ dội dần dịu lại, chỉ còn lại một hố sâu lớn ở giữa chiến trường,nhuộm bằng màu máu của những thân ảnh đã ngã xuống đang nằm dưới đáy hố. Thắng thua đã rõ ràng.
Trong trận chiến này, Dạ Trầm Uyên cũng bị thương nặng. Lúc này, sắc mặt hắn tái nhợt nhưng tay vẫn nắm chặt thanh kiếm, mỉm cười nói :
“ Tuy rằng mỗi lần có cơ hội, ngươi đều chiếm được ưu thế. Nhưng thắng làm vua, thua làm giặc. Ngươi còn gì để nói không ?”
Nguyên Sơ chỉ còn lại chút hơi tàn, khó nhọc vươn tay từ đống đá lộn xộn, dựng thẳng ngón giữa chói loà hướng về phía bầu trời.
“...........Dạ Trầm Uyên…..Thua đi.........”
Rầm! Dạ Trầm Uyên không thể nhịn được nữa, đánh nàng một chưởng cuối cùng. Nàng chung quy vẫn bại dưới tay hắn.
Vậy là, nàng vẫn không thể tránh khỏi số phận bị nam chính giết chết sao?
Trong lòng Nguyên Sơ cực kì khó chịu, khó chịu đến cùng cực!
Phải xuyên vào một quyển truyện tu tiên, nàng chấp nhận. Phải làm pháo hôi cho nam chính đỉnh cao, nàng cũng chấp nhận.
Nhưng tại sao? Rõ ràng nàng đã cố gắng để trở nên mạnh hơn, rốt cục là vì cái gì mà vẫn thua ?
Là do pháp bảo của nàng không đủ bá? Rõ ràng nó cũng là Thần Khí mà! Hay là do khả năng chiến đấu của nàng không đủ mạnh? Hiện tại tu vi của nàng còn hơn nam chính cả một cái đại cảnh giới cơ mà! Vậy tại sao nàng vẫn bị nam chính đánh chết? Thế giới này chắc chắn có bug, nằng thật sự không phục!
Mang theo sự không cam lòng cùng tiếc nuối mãnh liệt, Nguyên Sơ nhắm hai mắt lại.
Nhưng nàng không biết, nàng còn có ngày tỉnh lại.....…
“Ding---Ding---Ding”
Tiếng chuông như có linh lực, truyền vào từng ngóc ngách của Vạn Kiếm Tông và mười vạn dãy núi. Một dàn tiên hạc nghe tiếng mà tung cánh bay lên, phá tan tầng mây, hướng về phía ánh dương của buổi sớm - báo hiệu cho một ngày mới bắt đầu.
Nguyên Sơ dùng tay che tai lại, thật sự muốn mắng người.... Lại là cái tiếng chuông ồn ào này phá hỏng giấc ngủ ngon của nàng!
Không phải nàng đã sớm rời xa Vạn Kiếm Tông cũ kĩ kia rồi sao? Tại sao vẫn còn nghe thấy tiếng chuông ngàn năm không đổi kia sáng sớm đã vang lên?
Từ từ đã.......... Vạn Kiếm Tông?
Nguyên Sơ đột nhiên bật dậy. Trong nháy mắt, đại não của nàng co rút một cách đau đớn làm nàng không thể không ôm đầu rên rỉ.
Nàng còn phát hiện linh khí trong cơ thể đã hao hụt phân nửa. Chưa bao giờ nàng cảm thấy yếu ớt như lúc này!
Còn có! Nàng..... Không phải đã chết rồi sao? Làm sao mà còn sống đến bây giờ? Chẳng lẽ chấp niệm lúc chết của nàng quá mạnh mẽ cho nên dược trọng sinh?
Nhìn cách bài trí xung quanh, rõ ràng là lúc nàng vẫn còn ở Vạn Kiếm Tông, ngay trong Nam Phong Điện.....Vậy thì nàng.....?
Nguyên Sơ cảm thấy khiếp sợ, dùng linh lực vẽ ra một chiếc gương trên không trung. Nhìn chính mình trong gương, nàng trợn tròn mắt!
.......Nàng chẳng qua là bị nam chính đánh chết, thế nào còn bị nam chính đánh đến mức bị thu nhỏ. Nhìn tay chân nhỏ bé này đi, nàng còn chẳng phân biệt được nổi, thế quái nào bị nam chính nói là tai hoạ huỷ diệt? Rốt cuộc thì nàng dã trọng sinh vào thời điểm nào?
Lúc này, một tỳ nữ mang diện mạo thanh tú, thân mang tiên khí bước vào, hướng tới nàng mà hành lễ.
“ Tôn thượng, để nô tỳ nói hầu hạ người thay quần áo. Buổi lễ khai sơn mười năm mới tổ chức một lần đã sắp bắt đầu. Chưởng môn đã mời các vị phong chủ đến Nghị Sự Điện trước rồi!”
Nguyên Sơ nhìn gương mặt quen thuộc, vẻ mặt đờ đẫn. Quả nhiên nàng vẫn là cái tên khốn nạn kia - Phong chủ Hàn Kiếm Phong! Vậy....hiện tại nàng bao nhiêu tuổi rồi?!
Nguyên Sơ nhìn chằm chằm vào người tỳ nữ kia hỏi : “ Tiểu.....Tiểu Thu ơi, bản tôn hiện tại bao nhiêu tuổi rồi?”
Tỳ nữ tên Tiểu Thu thoáng sửng sốt, sau đó nhìn nàng bằng đôi mắt nhẹ nhàng : " Tôn Thượng, người sáu tuổi rồi!"
Sáu tuổi!!!
Cả một đường tu tiên phải từng bước đột phá cảnh giới, vừa khốc liệt lại vừa gian nan? Từ Luyện khí, đến Trúc cơ, rồi kết đan, sau đó là Nguyên Anh...... Một người thiên tài cũng phải cần ít nhất trăm năm mới có thể miễn cưỡng tới cảnh giới Nguyên Anh.
Thế nhưng nàng mới 6 tuổi đã đạt được cảnh giới Nguyên Anh, lại còn là một phong chủ! Có được kỳ duyên như thế đều nhờ vào mẹ của nàng - người ở cảnh giới Xuất Khiếu.
Tại thời điểm nàng mới 3 tuổi, mẹ của nàng đã dùng cấm thuật, tiêu tốn toàn bộ tu vi và sinh mệnh của mình để giúp nàng từ một người bình thường trở thành Nguyên Anh. Chính vì vậy, sau khi mẹ nàng qua đời, nàng mới có thể dựa vào tu vi Nguyên Anh của mình mà trở thành phong chủ.
Nói cách khác có nghĩa là.....…
“ Ha ha ha ha! Ha ha ha!”
Tiếng cười ma quái đầy nhịp điệu được truyền ra từ miệng của bé gái đang ngồi trên chiếc giường tinh xảo, đáng sợ tới mức linh điểu ở sau núi của Nam Phong Điện bay tán loạn. Tiểu Thu cũng sợ ngây người, tôn thượng rốt cuộc là bị làm sao vậy?
Không trách Nguyên Sơ lại kích động như vậy, bởi vì nàng nghĩ đến một chuyện: tại thời điểm nàng sáu tuổi, Dạ Trầm Uyên mới mười tuổi thôi!
Nhưng Dạ Trầm Uyên không có vận may như nàng, được mẹ trao cho tu vi. Còn Dạ Trầm Uyên lúc mười tuổi vẫn còn ở giai đoạn Luyện Khí!
Lần này....Hắn chết chắc rồi!
Nguyên Sơ càng nghĩ càng đắc ý, lăn một vòng từ trên giường xuống rồi nhảy xuống dưới đát, cầm lấy kếm hướng ra bên ngoài.
Nhất định ông trời đã cảm thương cho những gì nàng đã trải qua, cố tình cho nàng trở lại lúc nam chính còn nhỏ, cho nàng cơ hội xử lí hắn cướp đi cơ duyên của hắn, từ đó từng bước lên tới đỉnh cảo cuộc sống! Chuyện tốt như vậy, nàng không thể chờ dù chỉ 1 giây!
Chớp mắt đã chạy ra đến cửa, nàng bị Tiểu Thu sau khi đã sốc lại tinh thần túm chặt. Tại sao cô cảm thấy tôn thượng sau khi tỉnh lại thật giống một con người khác!
Vẻ mặt cô đau khổ, lắp bắp hỏi :" Tôn thượng, người muốn đi đâu? Chưởng môn gọi người đến thảo luận chính sự....."
Lúc này còn chính sự cái gì chứ!
Nguyên Sơ vội vã đẩy nàng qua một bên mà ngự kiếm đi, âm thanh sung sướng tựa như từ chân trời vọng lại.
“ Ta là một đứa nhóc thì bàn luận chính sự cái gì? Nói lại với chưởng môn đại thúc rằng ta muốn đi cứ vớt thế giới!”
Nói xong, nàng liền rời đi mà không để lại chút dấu vết nào........…
Bên kia, Chư Thiên Giới, bên trong Triều Tịch Quốc.
Trời mưa to, tiểu viện cũ nát, nước mưa hoà với máu tươi chảy thành sông, loang lổ khắp nơi.
Một đạo kiếm quang loé lên, đứa nhỏ che miệng vết thương, quỳ một gối rồi gã xuống đất. Hiển nhiên đang bị thương rất nặng!
Người đối diện một thân bạch y, nhìn hắn bằng ánh mắt trào phúng.
“Thật ngu xuẩn mà..... Nếu ta là ngươi, nhìn thấy người đang đuổi giết mình đang tới, tuyệt đối sẽ chạy mà không quay đầu lại. Nhưng người còn ngu ngốc vọt vào cứu người? Mà thôi, như vậy cũng tốt, ta đỡ phải đi tìm nơi khắp nơi. Những người này cũng thật xui xẻo! Thu nhận ai không thu, lại thu trúng tai tinh, thật xứng đáng bị ta giết chết!”
Đứa nhỏ nghe vậy trong lòng đầy đau xót! Chỉ hận bản thân trở về quá muộn. Dù một người trong đó, hắn cũng không kịp cứu ai!
Hắn cắn răng đứng dậy.... Hai mắt tối đen như mực găt gao nhìn chằm chằm đối phương, run rẩy ôm thân hình gầy gò, đơn chiếc trong cơn mưa lạnh lẽo, sau đó phẫn nộ mà rít gào.
“Người giết bọn họ..... Tạ muốn người phải --ĐỀN--MẠNG!!”
Nghe hắn nói vậy, bạch y nhân cười bạt cười : “Chỉ bằng ngươi? Ngươi dù có luyện thêm 800 năm nữa thì cũng không phải là đối thủ của ta. Vẫn là ngoan ngoãn nộp mạng đi, chủ tử đã chờ đầu của ngươi từ rất lâu rồi.”
Ngay lúc này, đứa nhỏ lúc này thậm chí còn đứng không vững, bỗng nhiên ánh mắt loé lên, thân hình nghiêng về phía trước. Hắn thi triển một bộ thân pháp quỷ dị tựa như sương khói, trong chớp mắt đã áp sát đối phương.
Chỉ nghe "Rầm" một tiếng lớn, bạch y nhân vội vàng mang ra pháp bảo bản mệnh của mình để ngăn cản mới khó khăn thoát được một kiếp. Thế nhưng, pháp bảo bản mệnh của hắn cũng bị tổn hại nghiêm trọng, trên vai còn có một vết thương dài còn rướm máu, suýt nữa đã mất mạng dưới chiêu vừa rồi.