Mới đầu năm học, học sinh lớp 12 toàn trường đều đã quay trở lại ký túc xá chuẩn bị nhập học, Trung học Anh Tài cũng không ngoại lệ.

Trong phòng ký túc 602, sáu người thì giờ này có năm đứa đang nằm ườn trên giường, quý trọng từng giây từng phút cuối cùng để chơi điện thoại trước khi chính thức khai giảng. Bởi vì từ ngày mai, điện thoại sẽ phải nộp lại toàn bộ.

Chỉ trừ Tiết Yển.

Cậu ta đã dậy từ sớm, thần sắc tỉnh táo, quần áo chỉn chu, chuẩn bị ra ngoài.

Cao 1m78, dáng người cao ráo, cân đối, gương mặt thì khỏi nói – kiểu “giáo thảo” điển hình, năm nào cũng nằm trong danh sách hot boy của trường. Mặt đẹp đến mức chỉ cần bước ra đường là sẽ bị người lạ chặn lại xin số.

…Tất nhiên, đó là nếu cậu ta không mặc bộ đồ da đen bóng loáng, phối thêm giày da kiểu quân đội và một loạt phụ kiện lấp lánh như cosplay nhân vật phản diện trong phim thần tượng.

Vẫn chưa hết, trên áo khoác da còn có hình đầu lâu 3D gồ lên, quần thì leng keng một dây trang sức bạc lủng lẳng không rõ phong cách gì.

“...Cục Đá, chút nữa đi qua nhà ăn thì tiện tay mang giúp tao phần cơm gà xé sốt cay.” – Chu Thiệu vừa nói, vừa cố gắng chỉ nhìn lên từ cổ Tiết Yển trở lên.

Cậu sợ nếu nhìn xuống thì đôi mắt mình sẽ bị “ô nhiễm” bởi cái gu thẩm mỹ không thể cứu chữa kia.

Những người còn lại trong phòng – vẫn đang vật vã dính lấy điện thoại – cũng tranh thủ hét to tên món mình muốn nhờ mua. Ai cũng tranh thủ tận dụng tài nguyên.

Tiết Yển lắc chìa khóa, miệng đáp không chút do dự: “Giờ này căng tin đang đông, đúng lúc để tôi khoe nhẹ bộ đồ hôm nay. Đợi khai giảng rồi không được mặc nữa, không khoe thì tiếc lắm!”

Nói xong, vẻ mặt đầy tự tin, cậu mở cửa bước ra ngoài.

Năm người còn lại: “……”

Chu Thiệu thở dài: “Gu thẩm mỹ của Cục Đá đúng là hết thuốc chữa rồi…”

– “Bệnh nan y, giai đoạn cuối.”
– “Hoa Đà sống lại cũng không cứu nổi.”
– “Mỗi lần nhìn thấy là lại muốn tự móc mắt mình.”
– “Biệt danh giáo thảo của cậu ta giữ được tới giờ toàn nhờ cái mặt thôi.”

Cả phòng đồng loạt thở dài: “Ai…”

Tiết Yển hoàn toàn không biết mấy bạn cùng phòng đang xỉa xói sau lưng mình. Mà có biết thì cậu cũng chẳng quan tâm. Dù sao mấy người này cũng từng chê bai thẳng mặt cậu không biết bao lần, thậm chí còn cố thuyết phục cậu ăn mặc “bình thường” lại.

Bình thường?
Tiết Yển không phải loại người có thể sống “bình thường” được! Cậu còn không rõ chữ "bình thường" viết thế nào nữa là!

Cậu vô cùng khó hiểu:
– “Bộ xương khô in trên áo không ngầu sao?”
– “Áo da, quần da chẳng phải rất có khí chất đàn ông à?”
– “Dây chuyền bạc tôi chọn từng cái một, có cái nào không phong cách chứ?”

Tóm lại: Không hiểu sao người ta lại thấy xấu.
Tâm trạng phơi phới, Tiết Yển ôm một đống thư đi về phía phòng phát thư của trường.

Lúc này, trong khuôn viên trường

Vì mới chỉ có học sinh lớp 12 khai giảng nên sân trường khá vắng, có phần đìu hiu. Tiết Yển nhanh chóng nhận xong thư, thể lực vốn tốt nên cậu chẳng để tâm đến mấy chục lá thư đang ôm trên tay, định bụng sẽ mang luôn đi căng tin.

Vừa bước ra khỏi điểm nhận thư, có người gọi với lại.

– “Tiết Yển, lớp phó Lý Lan Tuyết đây. Thầy Trần tìm cậu, bảo cậu tới phòng học ngay.”

Nói xong, Lý Lan Tuyết cũng không đợi cậu đáp lời, xoay người đi luôn.

Tiết Yển vừa định cất tiếng chào hỏi…

– “Muốn hỏi mượn bài tập nghỉ đông cũng không kịp rồi…”
– “Thôi, lát nữa về tìm ủy viên học tập bên phòng bên mượn vậy.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play