Nếu tội chướng có màu sắc, vậy thì chắc chắn là màu đen, bởi vì sau khi tôi bị móc mất hai mắt, thế giới nhìn thấy đã trở thành màu sắc này.
Tự ti và rụt rè, những cảm xúc này dường như đã gắn liền với tôi từ khi sinh ra, dù cố gắng thế nào tôi cũng không thể lừa dối bản thân, chỉ có thể giấu trong lòng, giả vờ như không quan tâm.
Nhưng khi tôi dần lớn lên, chúng không hề biến mất, mà thay vào đó, chúng kết thành một hạt giống, đâm rễ vào linh hồn nhơ nhớp, ẩm ướt và tăm tối của tôi.
Rễ của nó lan qua các mạch máu, quấn quanh trái tim tôi và xoắn mọi dây thần kinh trong tôi.
Tôi có rất nhiều ý tưởng đặc biệt, chẳng hạn như tự mình đi bắt nạt chính mình, dùng nỗi đau để trừng phạt sự hèn nhát của mình; hoặc là làm tổn thương người khác, để cho những nọc độc đen tối của tôi bò trên khuôn mặt hạnh phúc của bọn họ.
Chi phối, ép buộc và đe dọa, khi tôi tước đi mạng sống của bọn họ, tôi như cảm nhận được một sự tự do giả tạo, đó là ảo tưởng thoát khỏi gông cùm của vận mệnh. Cũng chỉ khi đó, thần kinh căng thẳng của tôi mới nhẹ nhõm đi đôi chút, nó giống như khi một người cực kỳ mệt mỏi được hút một điếu thuốc.
Tôi không có ham muốn giết người đặc biệt mạnh mẽ, chỉ có thể nói rằng so với những thứ khác xảy ra trên thế giới này, tôi không ghét việc giết chóc...
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT