Nghe thấy giọng nói của Hàn Phi, sắc mặt của tù trốn trại thay đổi, trong mắt hiện lên sự nghi ngờ và khó hiểu.
Nhưng chỉ là một cái quay người, tất cả các biểu cảm của anh ta lại khôi phục bình thường.
Hai người không nói gì thêm, Hàn Phi đã đi tới giữa hành lang trước một bước, không đứng chung với những người khác, cùng giữ một khoảng cách nhất định với người vợ. “Nước sẽ không lên đến tầng hai được ngay, cháu hãy đi theo ta.” Ông chủ khách sạn biết rằng mình sắp chết, nên ra hiệu cho người phục vụ đỡ ông trở về phòng.
"Có chuyện gì mà không thể nói ở đây, cứ phải nói sau lưng chúng tôi? Chẳng lẽ chỗ các ông là khách sạn ma à? Từ đầu đến cuối đều là các ông tự biên tự diễn?" Trong ánh mắt của ảo thuật gia không có bất kì sự tội nghiệp và đồng cảm nào, anh ta thấy sức khỏe ông lão càng ngày càng kém, phong thái dần dần trở nên thoải mái hơn, như thể trong số tất cả những người có mặt anh ta chỉ sợ ông lão.
"Tôi lớn tuổi rồi, không còn nhiều thời gian nữa, muốn nói với người nhà một vài điều." Ông lão giục người phục vụ đi theo ông vào phòng, nhưng tiếng cười điên cuồng lại tình cờ đang đứng ở cửa phòng của ông chủ, anh ta dường như không định tránh đường.
"Vết thương trên cổ của ông rất nghiêm trọng, cần phải cấp cứu, tình cờ tôi đã từng đóng vai bác sĩ, có học qua một số kiến thức sơ cấp cứu ngoại khoa." Tiếng cười điên cuồng dựa vào khung cửa: "Tôi có thể cứu ông."
“Không cần.” So với ảo thuật gia và tù trốn trại, ông lão càng kiêng kị tiếng cười điên cuồng hơn, chỉ cần nhìn thấy khuôn mặt tuấn tú tươi cười kia, trong lòng không khỏi hừ lạnh một tiếng.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play