Giang Thù nhìn cậu, ánh mắt đầy phức tạp, đủ loại cảm xúc xen lẫn – chỉ là không có căm ghét hay oán hận.

Có lẽ do đầu óc vẫn chưa tỉnh táo, hắn chưa nhận ra người gây ra mọi chuyện chính là cậu.

Đông Khiểm suy nghĩ một lát, rồi rót cho hắn một cốc nước, nhẹ nhàng đỡ hắn ngồi dậy dựa vào đầu giường.

Không biết có phải vì nghi ngờ trong nước bị bỏ thêm gì không, mà khi ly nước được đưa tới gần môi, Giang Thù theo bản năng quay đầu né tránh.

Đông Khiểm cụp mắt xuống, chậm rãi giải thích:

“Bây giờ cậu cần uống nhiều nước ấm để cơ thể mau hồi phục.”

Hệ thống y học trong đầu tỏ ra thắc mắc:

【Ủa, uống nước ấm thật sự chữa được mọi bệnh hả?...】

Đông Khiểm: 【......】

Nghe vậy, Giang Thù do dự một lúc, rồi từ từ bắt đầu uống.

Thấy hắn chịu uống, Đông Khiểm mím môi, bỗng nói:

“Xin lỗi... là mấy người bạn tôi hiểu sai ý tôi.”

Giang Thù ngước mắt nhìn cậu.

Không hổ danh là người được nhiều nhân vật trong truyện theo đuổi – đôi mắt hắn trong trẻo, sáng rõ, nhìn người mà không hề có chút toan tính, khiến người khác dễ sinh thiện cảm.

Ngay cả khi muốn bắt nạt hắn, cũng sẽ có chút cảm giác tội lỗi.

Đông Khiểm khẽ cụp mắt.

Dù có nhẫn tâm hay không, việc đầu tiên cậu cần làm bây giờ là nhận hết lỗi về mình, cố gắng tăng độ thù hận của Giang Thù lên mức cao nhất.

Cậu ôn lại nội dung cốt truyện ngày hôm nay, dịu giọng nói với Giang Thù:

“Tôi biết rất rõ hoàn cảnh của cậu. Nghe nói cậu đang học đại học, mẹ lại đang bệnh nặng… Tôi thực sự khâm phục khi cậu vẫn có thể kiên cường như vậy.”

Trải chăn cho hắn xong, cậu chuyển chủ đề, hỏi:

“Tôi có một cách có thể giúp cậu đỡ vất vả hơn. Cậu có muốn nghe không?”

Mỗi khi Đông Khiểm nghiêm túc nhìn ai, ánh mắt đào hoa ấy lại mang theo vài phần ý cười mờ nhạt, giống như đang tỉ mỉ bày ra cái bẫy, dụ con mồi mắc câu.

Giang Thù nuốt nước bọt, hỏi lại:

“Cách gì vậy?”

Đông Khiểm cười nói:

“Rất đơn giản – để tôi bao nuôi cậu.”

Không thể không nói, cậu đúng là kiểu người "cháy nhà lại còn ra mặt chuột".

“Bao nuôi” – hai chữ này đối với một nhân vật chính như Giang Thù không khác gì một sự sỉ nhục. Với tính cách của hắn, chắc chắn sẽ từ chối thẳng thừng. Mà nếu hắn từ chối, Đông Khiểm sẽ lộ nguyên hình, đem chuyện mẹ hắn bệnh ra uy hiếp.

Lúc đó, mức độ thù hận của nhân vật chính dành cho cậu nhất định sẽ tăng vọt, mà cậu cũng tiến gần thêm một bước đến cái kết "bị xử đẹp".

Nhưng không ngờ, Giang Thù chớp mắt, ngây ngô hỏi:

“Anh nói bao nuôi… là gì vậy?”

Đông Khiểm: “......”

Khoan đã, cậu phải bắt đầu giải thích từ cái khái niệm này luôn sao?!

Giờ nhân vật chính nào cũng ngây thơ vậy à?!

Hệ thống thông minh đã nhanh chóng tra cứu định nghĩa và đưa ra lời giải thích:

【Ký chủ, “bao nuôi” là hình thức thiết lập quan hệ dựa trên giao dịch tài chính – nói đơn giản là quan hệ yêu đương dựa trên tiền bạc, dùng tiền để duy trì và kiểm soát mối quan hệ.】

Đông Khiểm mỉm cười, nghiêng đầu hỏi lại:

“Tôi hỏi cậu à?”

Hệ thống: QvQ

Đông Khiểm hơi nhướng mi, dùng cách nói dễ hiểu nhất giải thích với Giang Thù:

“Bao dưỡng, nghĩa là từ hôm nay trở đi, cậu phải nghe theo lời tôi bất cứ lúc nào, đồng thời cũng phải đáp ứng nhu cầu sinh lý của tôi. Bù lại, tôi sẽ cho cậu rất nhiều tiền, đủ để sống sung túc đến hết đời, không phải lo chuyện cơm áo.”

Không biết có phải là ảo giác không, nhưng khi nghe đến mấy chữ “đáp ứng nhu cầu sinh lý”, ánh mắt Giang Thù nhìn cậu dường như chợt thay đổi.

Cũng dễ hiểu thôi. Dù sao thì tối qua, cậu cũng đã giúp hắn ta một lần. Có lẽ từ hôm qua đến giờ, Giang Thù vẫn nghĩ hắn là người tốt, nhưng giờ phát hiện “người tốt” này thực chất là kẻ lợi dụng thân thể người khác, khó tránh khỏi thất vọng.

Giờ phút này, có lẽ Giang Thù đã không còn tin vào cái gọi là “người tốt” nữa rồi — Đông Khiểm thầm nghĩ, trong lòng hơi phiền muộn.

Mặc dù điều kiện cậu đưa ra là thứ mà người thường khó lòng từ chối, nhưng cậu biết rất rõ: nhân vật chính không giống người thường. Cậu ta sẽ không dễ gì khuất phục chỉ vì tiền bạc. Tiếp theo, chắc chắn cậu vẫn phải dùng cả ép buộc lẫn dụ dỗ mới mong thuyết phục được hắn.

Cậu đã bắt đầu suy tính nên dùng lời lẽ nào để tấn công tâm lý.

Ai ngờ, ngay giây sau đó, Giang Thù lại gật đầu đáp:

“Được thôi.”

Trong đầu Đông Khiểm bỗng dưng trống rỗng, đứng đơ tại chỗ.

Giang Thù... đồng ý rồi.

Cậu ta lại dễ dàng chấp nhận đến thế sao?!

Rõ ràng cậu còn chuẩn bị hẳn một loạt lời đe dọa và dụ dỗ, còn chưa kịp nói mà!

Sự bất ngờ chỉ thoáng qua chốc lát, Đông Khiểm lập tức che giấu sự hoang mang trong mắt.

Trong nguyên tác, khi nhân vật chính bất đắc dĩ chấp nhận bị bao dưỡng, Đông Khiểm sẽ ngay lập tức lộ ra bản chất thật — một con người tàn nhẫn, lạnh lùng.

Vậy thì giờ mình nên bắt đầu thể hiện sự “tàn nhẫn” kiểu gì đây?

Còn chưa kịp nghĩ xong, Giang Thù đột nhiên hỏi:

“Đông thiếu gia... ngoài tôi ra, anh còn bao dưỡng ai khác không?”

Ánh mắt Đông Khiểm sáng rực lên.

Cơ hội để thể hiện bản chất tra nam đến rồi!

Cậu nhìn Giang Thù, khóe môi khẽ cong lên, rút điếu thuốc ra khỏi túi, lạnh lùng đáp:

“Chuyện đó không đến lượt cậu quan tâm.”

Cậu đưa tay vuốt tóc Giang Thù, giọng nói mềm mỏng nhưng câu từ thì đầy cay nghiệt:

“Nếu chỉ là quan hệ bao dưỡng, cậu cũng không thể đòi hỏi tôi phải chung tình với cậu được.”

Những lời kiểu này, mỗi lần xem phim truyền hình cậu đều thấy buồn nôn, vậy mà giờ lại chính miệng nói ra — đến bản thân Đông Khiểm cũng muốn tự đấm mình một cái.

Chắc hẳn, lúc này Giang Thù đã thấy rõ bộ mặt thật của cậu rồi.

Quả nhiên, ngay giây sau, ánh mắt Giang Thù biến đổi. Hắn mở to mắt, giống như đang cố nuốt trọn một sự thật quá sức chịu đựng.

Khi Đông Khiểm diễn xong màn "tra nam" và quay người định bỏ đi, Giang Thù bất ngờ đưa tay kéo lấy cổ tay cậu.

Rõ ràng Giang Thù lúc này đang ở vào thế yếu, nhưng sức mạnh ấy lại lớn hơn Đông Khiểm tưởng — cậu không tài nào gỡ ra được.

Giang Thù nghiêm túc nhìn cậu, hỏi:

“Nếu Đông thiếu gia đã bao dưỡng tôi, vậy tôi cũng nên làm gì đó mới phải. Bây giờ, ngài muốn tôi làm gì?”

Đông Khiểm chết sững tại chỗ.

Chưa từng có ai nói với cậu rằng vai chính thụ có thể nghiêm túc như vậy, thậm chí còn sẵn sàng bắt tay vào “công việc” ngay cả khi chưa... ký hợp đồng chính thức.

Rõ ràng trong thiết lập ban đầu, Giang Thù là người lạnh lùng, lãnh đạm mà!

Huống chi, cho dù Giang Thù có đồng ý, nhưng thân thể cậu ta — thứ mà vai chính thụ trân trọng nhất — làm sao lại dễ dàng để một kẻ pháo hôi như cậu đụng tới?

Đợi đã…

Cậu hiểu rồi.

Chắc chắn là do thuốc!

Có lẽ đám bạn chó má kia của cậu tối qua đã cho Giang Thù dùng gì đó, nên giờ hắn mới có biểu hiện bất thường thế này.

Trong chốc lát, Đông Khiểm chẳng biết nên phản ứng sao. Cậu ấp úng, có chút luống cuống:

“Hiện tại… tôi cũng không có… nhu cầu gì kiểu đó…”

Đúng lúc ấy, chiếc điện thoại trong túi hắn rung lên.

Nhìn thấy tên người gọi, sắc mặt Đông Khiểm lập tức thay đổi.

Là Đông Tư Nguy.

Nếu bị anh ta biết đêm qua mình còn đang chơi bời trong quán bar, sáng nay lại lập tức đi bao dưỡng một người đàn ông — mà người đó lại chính là vai chính thụ — thì cái kết hẳn sẽ vô cùng thảm khốc.

Đông Khiểm thật ra chẳng sợ Đông Tư Nguy.

Nhưng vấn đề là: thiết lập nhân vật của nguyên chủ rất rõ ràng — cho dù ở ngoài hoang đường cỡ nào, nhưng khi đối diện với anh trai, liền lập tức biến thành một đứa em ngoan, hiểu chuyện, biết nghe lời.

Hắn có thể chơi bời, nhưng không được OOC!

Theo thiết lập gốc, nguyên chủ từ nhỏ đã thiếu tình thương. Khi được Đông gia nhận nuôi, cậu ta vui đến mức tưởng như mình từ nay đã thật sự có một mái ấm.

Nhưng khi kéo vali hành lý cũ kỹ bước vào Đông gia, thứ chào đón cậu là ánh mắt lạnh nhạt và ghét bỏ từ hai người anh.

Cậu ta không hiểu, tại sao lần đầu gặp mặt, họ đã ghét bỏ cậu đến vậy?

Từ đó, Đông Khiểm cố gắng hết sức để hòa hợp với hai người anh vốn không ưa mình.

Cậu khao khát tình thân. Nhưng suốt bao năm, hai người kia chưa từng thật sự yêu thương cậu.

Nếu họ vốn dĩ là kiểu người không biết yêu thương thì thôi. Đằng này... Đông Khiểm lại từng thấy họ dịu dàng với người khác.

Khi còn bé, cậu hay sợ ma, đêm nào cũng mất ngủ. Nhưng Đông Tư Nguy – người ngày thường lạnh lùng ít nói – lại từng lặng lẽ bước vào phòng cậu, vỗ lưng và kể chuyện để ru cậu ngủ.

Khi cậu chỉ lên tivi và nói ai đó đẹp trai, thì Đông Huyên – người nổi danh trong giới giải trí – liền nghĩ cách xin chữ ký từ người đó cho cậu.

Thế nhưng, tất cả những điều ấm áp ấy... đều dừng lại sau khi họ biết thân thế thật sự của Đông Khiểm.

Từ ngày đó, tình yêu thương của họ chuyển hết sang một người — Trình Diệc — con trai của chị gái Đông phu nhân.

Người ta nói, Trình Diệc rất giống Đông phu nhân khi còn trẻ.

Khi còn nhỏ, Đông Khiểm thường một mình trốn ở góc phòng, lặng lẽ nhìn hai người anh chơi đùa cùng Trình Diệc trong sân.

Đến sinh nhật Trình Diệc, cả nhà bận rộn chuẩn bị từ sớm đến tối, cứ như đó là ngày lễ trọng đại nhất thế giới.

Còn sinh nhật của Đông Khiểm? Ngoại trừ Đông Kiển có nhớ và mua một món quà lấy lệ, thì chẳng ai buồn để ý đến.

Đối xử lạnh nhạt, phân biệt đối xử — là điều Đông Khiểm đã quen từ lâu.

Trước khi gặp Giang Thù, hai người anh của cậu đã đem toàn bộ sự dịu dàng và quan tâm trao cho Trình Diệc.

Sau đó, khi Giang Thù xuất hiện — họ mới biết yêu là gì.

Và họ lại đem tất cả sự ác ý, trút hết lên người Đông Khiểm.

Có lẽ là vì không cam lòng, cũng có lẽ là để thu hút sự chú ý của hai người anh, từ nhỏ Đông Khiểm đã không hợp với Trình Diệc. Cả hai như khắc tinh, là đối thủ không đội trời chung.

Chỉ là... ban đầu, mọi chuyện vốn không như vậy.

Trái ngược với sự lạnh lùng và địch ý mà Đông Khiểm luôn tỏ ra, Trình Diệc thuở bé lại rất đơn thuần, thường xuyên chủ động đến tìm cậu chơi. Cậu bé ấy thích chơi với Đông Khiểm, thậm chí còn hứng thú hơn cả khi ở cạnh hai người anh của Đông Khiểm.

Mỗi khi được các anh tặng cho món đồ chơi mới, Trình Diệc đều sẽ chạy đến chia sẻ cùng Đông Khiểm. Nhưng trong mắt Đông Khiểm, tất cả những điều đó chỉ là khoe khoang. Ghen tỵ tràn ngập khiến cậu chẳng lần nào tỏ ra dễ chịu, lần nào Trình Diệc tung tăng chạy tới, cậu cũng lạnh lùng đẩy ra không chút nể tình.

Về sau, hai người học chung lớp. Đông Khiểm muốn dùng thành tích học tập xuất sắc để khiến người trong nhà hài lòng. Nhưng Trình Diệc luôn là người tranh giành vị trí đầu bảng với cậu, khiến cậu nhiều lần ngậm ngùi về nhì.

Đông Khiểm thậm chí từng nghĩ đến việc rủ cả lớp cô lập Trình Diệc. Nhưng rồi cậu phát hiện ra, tính cách của Trình Diệc rộng rãi, dễ mến hơn cậu tưởng. Nếu thật sự làm vậy, không biết chừng chính mình mới là người bị cô lập.

Cũng may, sau khi lên cấp ba, Trình Diệc nghe theo yêu cầu của gia đình mà ra nước ngoài du học.

Tính đến giờ, có lẽ Trình Diệc cũng sắp trở về rồi.

Đến lúc đó, mình lại phải tiếp tục chứng kiến cảnh “huynh từ đệ hiếu” giữa Trình Diệc và hai người anh…

Điện thoại bất ngờ đổ chuông. Đối mặt với cuộc gọi đột ngột từ Đông Tư Nguy, Đông Khiểm ngược lại bình tĩnh hơn. Cậu lấy điện thoại của Giang Thù, mở danh bạ, tìm thấy tên mình đã được lưu sẵn.

Khi màn hình hiện thông báo cuộc gọi kết thúc, còn chưa kịp thở phào, hệ thống đã lạnh lùng báo tin:

  “Điện thoại của Đông Khiểm đã bị cài định vị. Hiện tại, Đông Tư Nguy đang lái xe tới gần.”

Cậu vẫn còn một phân đoạn cốt truyện chưa hoàn thành.

Để hỗ trợ ký chủ, hệ thống chỉ có thể làm “hướng dẫn viên GPS” thông báo khoảng cách chính xác.

 【Ký chủ, còn 4000 mét.】

Đông Khiểm vội vàng nhét một xấp tiền vào túi áo sơ mi của Giang Thù, động tác kín đáo như kẻ vụng trộm đang yêu. Cậu cười nói, ánh mắt lại lóe lên vẻ cảnh giác:

“Anh trai tôi sắp đến rồi, nếu để anh ấy phát hiện chuyện này… thì coi như xong đời.”

 【3500 mét.】

Đông Khiểm vẫn giữ giọng điệu dịu dàng, bình thản:

“Cậu ngoan ngoãn ở lại đây. Số tiền này cứ dùng thoải mái, năm phút nữa tôi sẽ gọi bác sĩ đến giúp.”

 【3000 mét.】

Thời gian không còn nhiều. Đông Khiểm đứng dậy rời đi, vẻ ngoài vẫn trấn tĩnh, nhưng trong lòng thì hỗn loạn như có sóng trào.

Thấy cậu sắp đi, Giang Thù mở to mắt, đưa tay ra níu lấy tay áo cậu. Nhưng lần này, chỉ chạm vào khoảng không.

Cánh cửa mở ra rồi khép lại.

Trong căn phòng, chỉ còn lại một mình Giang Thù.

Hắn nhắm mắt lại một lúc, rồi chậm rãi ngồi dậy. Ngón tay khẽ cử động, ánh mắt thoáng chốc bừng sáng, hoàn toàn không còn vẻ yếu ớt, mệt mỏi vừa rồi.

Ánh mắt hắn dừng lại trên chiếc điện thoại, nơi vừa xuất hiện một liên hệ mới toanh. Đầu ngón tay lướt nhẹ qua cái tên đó, tựa như đang trân trọng thứ gì rất quý giá.

Hắn vốn nghĩ, sau đêm hôm đó… mình sẽ không bao giờ được lại gần người ấy như vậy nữa.

Không ngờ, bầu trời xưa nay chưa từng ưu ái hắn, cuối cùng cũng có một lần – vì hắn mà dịu dàng chiếu rọi.

 

 

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play