Kobayashi loay hoay nhìn xung quanh mà chả sát định được phương hướng nên cô quyết định leo lên cây xem mặt trời.
"hú hú hú hà hà hì hì hì." Kobayashi cứ như con thằng lằn mà bám lên cây.
Miệng thì cứ hú hú như con dở hơi, nếu có người ở đây lại tưởng nó phê cần.
Sau một hồi như con thằng lằn thì Kobayashi đã leo lên được tới ngọn cây. Cô ngước mắt lên trời và nhìn.
"ôi trời ơi chói vaicalon, thôi đi xuống vậy." nói rồi Kobayashi leo xuống mà quên rằng mình cần phải xác định phương hướng.
Kobayashi leo xuống được nữa cái cây thì thấy trên mấy thân cây xuất hiện dây leo.
"dây leo kìa, bố phải thực hiện ước mơ khi nhỏ thôi." Kobayashi như một con khỉ đu từ dây này qua dây khác.
"đitme vui vaicalon, yà hú tặc răng đây khôn hồn thì tránh xa bố mày ra." Kobayashi tay này móc dây leo bên này tay kia móc dây bên kia càng bay càng nhanh.
"gió mát vãi ò. Sau này bố sẽ sống trong rừng. Muhehehe." Kobayashi cười khặc khặc được một lát thì bị sặc ho muốn lộn phổi ra luôn.
Kobayashi tay này móc dây leo bên này tay kia móc dây bên kia.
Bay tới phía trước do Kobayashi nên đã té sấp mặt từ trên cao xuống.
Nếu là người thường thì đã gảy mũi tay chân chày chụa rồi nhưng Kobayashi có thân thể do thần ban cho nên chỉ hơi đau mủi thôi.
Một phần là vì phía trước không còn dây leo nữa mà là một bãi cỏ xanh mướt.
"Yea... Bố đã ra khỏi rừng." Kobayashi hú hét mà chạy tới cổng của ngôi thành phía xa.
…
Kobayashi đang đứng trước cổng thành nói chuyện với anh lính gác cổng.
"xin chào anh tôi hiện tại đang là một người di cư không có chứng nhận thông tin, mong anh cho tôi vào thành." Kobayashi nhẹ nhàng nói ra mà quên mất mình đã từng Hữu hán như một con khỉ trước khi vào cổng thành.
"xin lỗi cô, nếu hiện tại cô là người di cư và không có giấy chứng nhận thông tin thì chúng tôi bắt buộc phải kiểm soát người cô, coi trên người cô có những vật dụng nguy hiểm gì không mới cho cô vào cổng Thành được." Anh lính gác nói một cách nghiêm nghị mắc thì dò xét cơ thể của Kobayashi
“không sao đâu ạ hiện tại trên người tôi có một cái rìu để phòng bị, một chiếc áo choàng và một ít bánh mì và một chai nước suối.”
“yêu cầu cơ kể những trang bị và những món đồ mà cô đã nói ra để lên bàn để chúng tôi khám xét.”
"vâng ạ." Kobayashi cởi những trên người mình ra.
Nói là những vật phẩm của không đúng Tại vì chỉ có một cái áo choàng và một cây rìu thôi.
"hiện tại các đất nước đang rất loạn nên chúng tôi sẽ khám xét trên người cô nhưng cô yên tâm chúng tôi sẽ cử binh lính nữ lại khám xét cho cô." anh lính gác xoay qua người đồng đội của mình nói thứ gì đó rồi người đồng đội chạy đi.
“vâng ạ, không sao đâu hiện tại cái thác nước đang rất loạn các anh làm như vậy tôi cũng hiểu cho.”
Một lát sau có một binh lính nữ mặt trên người áo giáp chạy tới chỗ anh lính gác.
"chào lính gác, tôi là đồng chí Kaytlyn, không biết anh gọi tôi tới đây có chuyện gì?" Kaytlyn chạy tới.
“chào đồng chí hiện tại có một cô gái là dân di cư muốn gia nhập thành nhưng mà chúng tôi cần khám xét người cô ấy để xem trong người cô ấy có dấu gì không, mong đồng chí giúp chúng tôi, cảm ơn đồng chí.”
“được, đó là trách nhiệm của chúng tôi không cần cảm ơn.”
Kaytlyn nói chuyện xong liền quay sang kêu Kobayashi đi theo mình.
Kaytlyn dẫn Kobayashi tới phòng gác của lính nữ gần đó mà kiểm tra trên người của cô.
Trong lúc kiểm tra trên người Kaytlyn có nói chuyện với cô một chút.
“chào bạn, tôi tên là Kaytlyn rất vui được gặp bạn.”
“chào tôi tên Kobayashi là rất vui được gặp cô.”
“Kobayashi sao... cô từ đâu đến đây”
“tôi từ một đất nước rất xa nơi này, nơi đó bị chiến tranh đánh rất hỗn loạn tôi cùng vài người dân cùng nhau chạy trốn khỏi nơi đó”
“vậy còn những người dân đi theo cô thế nào rồi.”
“tôi cũng không biết nữa khi tôi tỉnh dậy tôi đã làm trong một khu rừng cây ở trong đó rất lâu tôi mới có thể nhìn thấy cẩm thạch của các bạn và tới đây.”
cô và Kaytlyn nói chuyện với nhau một hồi thì lục soát đồ cũng đã xong.
Kaytlyn dẫn cô tới chỗ lính gác nói nhỏ với nhau điều gì đó.
xong lính gác đã mở cửa cho cô vô thành.
Khi bước vô thành Kobayashi cảm thấy mọi thứ rất lạ lẫm.
Bởi vì ở trong thành không chỉ có con người mà còn có những thú nhân, những tộc nhân khác nhau nữa.
Cô đi xung quanh hỏi thăm các người dân thì mới biết thành trì này có tên là Horizon.
nơi này chung sống rất nhiều tộc nhân như tộc elf, thú nhân, con người và v...v.…
Sau một hồi hỏi thăm thì Kobayashi đi tới một quán trọ tồi tàn.
Tại sao lại chọn một quán trọ tồi tàn ư, Tại vì những quán trọ tồi tàn thường không sử dụng những giấy như thông tin của chính mình để có phòng trọ.
…
khi Kobayashi bước vào quán trọ, thì cô thấy có một bà lão mái tóc bạc phơ đang ngồi trên ghế đậu mà đang len.
nghe thấy tiếng mở cửa bà lão ngốc lầu lên : muốn tới thuê cho hả.
"chào bà, con muốn tới thuê trọ, con là người di cư không có giấy thông tin muốn thuê trọ à mong bà có thể cho con thuê trọ.
"ôi trời ơi, đứa trẻ tội nghiệp bà sẽ cho con thuê, hiện tại con chắc không có tiền đâu đúng không?" bà lão với cái lưng cồng đi từng bước từng bước tới quầy thu ngân.
"dạ vâng thành thật xin lỗi vì sự bất tiện này ạ" Kobayashi cúi đầu
"trời ơi không sao, lão cũng đã ngoài 80 cái nhà trọ tồi tàn này cũng mấy ai đến thôi Thì chừng nào có có tiền con trả cho lão cũng được." bà cụ cầm chiếc chìa khóa tay run rẩy mà đưa cho Kobayashi.
"Thế thì con cảm ơn bà ạ" Kobayashi cúi đầu mà cảm ơn bà lão.
Kobayashi cầm thẻ phòng trên tay mà chưa vội đi kiếm phòng mà đứng lại nói chuyện với bà lão.
“bà ơi cho con hỏi giấy phép thông tin và thông hành là mình làm ở đâu ạ.”
"đế lão nhớ coi... con đi từ nhà trọ ra quẹo trái thấy tiệm bánh mì rồi quẹo phải đi thẳng là tới hiệp hội của mạo hiểm giả còn lại đó đăng ký thông tin của mình là được rồi." bà lão nói giọng hơi run run
“con cảm ơn bà ạ”
“con tên gì vậy cháu gái”
“con tên là Kobayashi ”
“Kobayashi ... phải chi cháu gái bà còn sống chắc cũng tầm tuổi con”
“cháu gái bà bị làm sao vậy ạ.”
“con bé chết rồi.”
"cháu Thành thật xin lỗi vì đã nhắc tới chuyện buồn của bà ạ" Kobayashi cúi mặt hối lỗi.
“Không sao đâu cháu bé, cháu bà đó chết cũng lâu rồi.”
“mạo muội chờ cho hỏi là sao cháu gái bà lấy chết vậy ạ”
"con bé vào lúc 16 tuổi làm mạo hiểm giả đi vào rừng Black. không may gặp phải Gấu Đỏ Fire con bé vì cứu đồng rồi mà hi sinh. Hazz tội thân con bé lúc ấy nó mới 16 à." bà cụ nói rồi lại thở dài ngao ngán.
“cháu gái ăn gì chưa bà nấu cho nha, trời cũng tối rồi, tới giờ ăn tối con ăn với bà nhe con.”
"dạ vâng ạ" Kobayashi thầm nghĩ trong lòng người ta đã mời tới như vậy rồi chả nhẽ mình từ chối.
“con lên nhận phòng đi, lão ở dưới đây nấu đồ ăn, con dọn xong phòng. Rồi xuống đây ăn với lão.”
“vâng ạ”
.............…
Chúc các bạn ngày vui vẻ
Chuyện sốp có đăng tại Wattpad, noveltoon,tyt nữa nha