Một thân hình to lớn bước đi như bay, chớp mắt đã đứng trước mặt Lăng Ý. Ánh mắt tràn đầy chờ mong, anh ta nói:

“Lộ, Lộ… khụ khụ… là Lăng tiểu thư phải không?”

Lăng Ý vẫn giữ gương mặt “miễn phí” mặc định trong game. Dù trên đầu hiện ID “Người Qua Đường 01”, nhưng trong game không cấm trùng tên — điều này cũng phản ánh thực tế bên ngoài.

Muốn không bị trùng tên thì phải trả tiền mua bản quyền ID. Nhưng “tiểu thư nghèo” nổi tiếng như cô, sao có thể bỏ tiền làm vậy?

Từ khi nổi tiếng, rất nhiều người cố tình dùng gương mặt nữ miễn phí, ID đổi thành “Người Qua Đường 01” để giả mạo, khá lừa tình.

Tuy nhiên, trong game có hệ thống mã hóa gene đặc thù, mỗi người là duy nhất, không thể thật sự bị mạo danh.

Bố Âu vừa hỏi xong đã thấy… mình đúng là đồ ngốc.

Mấy tên giả mạo đó chắc chắn sẽ đi sang phòng tiếp khách của Thần Tuyết, Thánh Qua hoặc Thiên Thành. Có đánh chết cũng không mò tới Cửu Mệnh.

Vì họ cần độ nổi tiếng, mà “Phòng tiếp khách” của Cửu Mệnh thì vắng như chùa Bà Đanh, chẳng ai thèm cướp.

Người trước mặt chính là ‘Người Qua Đường 01’ thật!

Cô ấy đến đây làm gì?

Chẳng lẽ là… thật sự…

Lăng Ý mở lời:

“Kim Miêu có ở đây không?”

Bố Âu lập tức gật đầu:

“Có có.”

Lăng Ý lễ phép nói:

“Có thể giúp tôi liên hệ anh ấy một chút không? Tôi có việc muốn gặp.”

Bố Âu cười rạng rỡ — mà bỏ qua việc ảnh cao tận 1m9 đi thì nụ cười đó phải gọi là ngọt ngào cực độ:

“Được được!”

Anh ta lập tức biến mất, đi tìm Kim Miêu.

Tiêu Họa ghé vào tai Lăng Ý thì thầm:

“Đội viên Cửu Mệnh gì mà… thấy ai cũng kỳ kỳ quặc quặc.”

Lăng Ý phản ứng ngay, bênh vực:

“Rất đáng yêu mà.”

Tiêu Họa: “???”

Bố Âu vừa chạy vừa gào to:

“Đội trưởng, đội trưởng! ‘Người Qua Đường 01’ tới phòng tiếp khách của tụi mình rồi đó!”

Kim Miêu vừa mới điều chỉnh lại cảm xúc xong, không ngờ lại một lần nữa nổi sóng trong lòng. Hắn hỏi:

“Gì vậy, đến trả lại Nhạn Linh Đao à?”

Bố Âu ngay lập tức sụ mặt. Lúc trước anh không nghĩ đến khả năng này, giờ thì thấy quá hợp lý.

Anh lắc lắc gương mặt, vẻ muốn khóc mà không khóc nổi, nói:

“Cô ấy thật sự đến… trả đao đó.”

Kim Miêu gật đầu chắc nịch:

“Biết ngay mà.”

Bố Âu cảm thấy thế giới sụp đổ.

Kim Miêu vẫn giữ nụ cười, đi thẳng tới “phòng tiếp khách”.

Vừa liếc một cái, hắn đã thấy Lăng Ý. Trái tim — cái thứ không chịu nghe lời ấy — lại nhói lên một chút.

Một mầm non tốt đến vậy, rốt cuộc lại không có duyên với hắn.

Không có duyên thì thôi, nhưng cứ liên tục xuất hiện trước mặt hắn thế này… đúng là hành hạ người ta.

Quá đau lòng rồi.

Bên ngoài Kim Miêu vẫn cười như thường, nhưng trong lòng thì như bị rỉ máu.

Lăng Ý lễ phép cúi đầu chào hắn.

Kim Miêu chủ động lên tiếng:

“Cô đến trả đao à? Gửi qua đường bưu điện là được, không cần đích thân tới đây đâu.”

Lăng Ý: “……”

Rõ ràng cô chưa nói gì hết, thế mà biểu cảm nhỏ xíu đó vẫn bị Kim Miêu bắt được ngay.

Không phải… không phải đến trả đao thật sao?

Lăng Ý đi thẳng vào vấn đề:

“Đội trưởng Kim, đội chủ lực của Cửu Mệnh… còn thiếu người không?”

Kim Miêu: “……?”

Bố Âu vừa mới gom lại trái tim tan nát, vừa bước tới đã nghe được câu đó. Anh sặc cả hơi, đôi mắt vốn to lại mở to thêm một vòng nữa.

Kim Miêu rất tự giác, không suy diễn bậy bạ. Hắn nhìn sang cô gái đang đứng cạnh Lăng Ý.

Tiêu Họa — từ sau khi lên cấp A, hận không thể gắn luôn cấp thiên phú lên trán. Cô không ẩn danh, chỉ cần xem “Thông tin người chơi” là thấy rõ:

Thiên phú cấp A – “Hồng Anh Kỵ Sĩ.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play