__________

Tại câu lạc bộ Cửu Mệnh .

Bố Âu thở dài: “Đội trưởng, tụi mình thật sự không ra giá sao…”

Kim Miêu, vừa là đội trưởng, vừa là giám đốc của Cửu Mệnh, buồn bã nói: “Ra giá làm gì, chẳng phải tự rước nhục sao.”

Thần Tuyết đã ra mức 2.500 vạn rồi.

Còn Cửu Mệnh bọn họ…

À thì… anh ta còn đúng 200 vạn tiền riêng, đến cả số lẻ của người ta còn chưa đủ.

Giải đấu huấn luyện cấp cao đã kết thúc nhiều ngày, nhưng Kim Miêu vẫn không thể quên được.

Đặc biệt là sau khi kỳ "treo bảng hành nghề" của các trại huấn luyện bắt đầu, hắn lại càng trằn trọc không ngủ nổi.

Kim Miêu liên tục nói với Bố Âu:

“Không có khả năng đâu, đừng nghĩ vớ vẩn , đừng hy vọng gì cả.”

Nhưng thật ra, từng câu từng chữ đó là hắn đang tự nói với chính mình.

Hắn mượn việc lải nhải với Bố Âu để cố gắng dập tắt niềm hy vọng không thực tế trong lòng mình.

Không thể phủ nhận, sau trận đấu huấn luyện ấy, Kim Miêu thực sự rất đánh giá cao Lăng Ý (giờ hắn đã biết tên cô).

Nhưng vàng ở đâu cũng tỏa sáng rực rỡ, đặc biệt là khi ở giữa ánh đèn, giữa muôn ánh mắt dõi theo, nó càng thêm lấp lánh.

Những câu lạc bộ khác chắc chắn cũng nhìn trúng cô ấy.

Còn Cửu Mệnh... lại là câu lạc bộ "vô vọng" nhất.

Kim Miêu đuổi Bố Âu ra ngoài, rồi một mình ngồi bên vách đá.

Gió lạnh thổi từng đợt, trong game, khung cảnh được tái hiện chân thật đến mức khiến người ta như thật sự đang ở giữa thiên nhiên.

Thiên nhiên rộng lớn và hùng vĩ có thể xoa dịu lòng người.

Kim Miêu không muốn nghĩ về quá khứ nữa, hắn chỉ muốn trân trọng hiện tại.

Đây là mùa giải cuối cùng, hắn đã gắn bó với Cửu Mệnh suốt chín năm, cũng coi như không phụ sự tin tưởng mà mọi người gửi gắm.

Kim Miêu ngả người nằm xuống bãi cỏ xanh, trong đầu lại hiện lên hình ảnh Lăng Ý cầm Nhạn Linh Đao, lao về phía thân hình to lớn của dị chủng đang bốc cháy.

Mỗi động tác của cô đều dứt khoát, mượt mà. Mỗi lần ra quyết định đều chính xác, quả quyết.

Trong chiến đấu, cô không phải chưa từng mắc lỗi. Nhưng cô luôn biết cách xử lý thản nhiên, sai thì sửa ngay, và chính điều đó lại trở thành phong cách cá nhân nổi bật của cô.

Rất xuất sắc, rất mạnh mẽ.

Nếu như cô ấy về với Cửu Mệnh…

Kim Miêu đưa cánh tay che mắt lại, trong lòng hung hăng mắng bản thân một câu:

“Đúng là vọng tưởng viển vông.”

Kim Miêu ngồi bên vách núi suốt hai tiếng, cuối cùng cũng ổn định lại tâm trạng.

Nhiều năm như vậy, bài học sâu sắc nhất mà hắn từng học được chính là: Đừng mơ mộng quá nhiều, hãy hành động nhiều hơn.

Thay vì ngồi đó mơ tưởng hão huyền, chi bằng tận dụng thời gian tập luyện. Đây là mùa giải cuối cùng của hắn, hắn muốn đạt được một thành tích tốt trong giải đấu đồng đội.

Mọi người đã nỗ lực nhiều năm, hiện giờ đều đã đạt đến cấp S.

Đây là mùa giải cuối cùng trong sự nghiệp của hắn, cũng là mùa giải mà Cửu Mệnh có hy vọng lớn nhất để lọt vào top 6.

Chỉ cần vào được top 6, đội tuyển sẽ giữ được suất thi đấu.

Dù hắn có giải nghệ, Cửu Mệnh cũng sẽ không tan rã.

Có thành tích thì sẽ có tài nguyên. Khi đó, Cửu Mệnh sẽ có cơ hội đón về một “tuyển thủ hạt giống” mới.

Trong đầu Kim Miêu lại hiện lên hình ảnh người con gái cầm Nhạn Linh Đao.

Hắn lắc đầu, cố gắng xua tan những suy nghĩ vẩn vơ đó.

Không thể nào.

Kim Miêu nghĩ mãi cũng không thể tưởng tượng nổi khả năng Lăng Ý sẽ gia nhập Cửu Mệnh.

Đặc biệt là khi cô ấy… nghèo đến thế.

Ừm, gia nhập Thần Tuyết thì có vẻ hợp lý hơn.

Nếu không vì lời hứa năm xưa, thì chính hắn cũng đã đến xin gia nhập Thần Tuyết từ lâu rồi.

Đội đó thì đúng là tốt thật — tài lực dồi dào, không thiếu tiền.

Vung tay một cái là ký hợp đồng hai năm.

À không, giờ thì là 3.000 vạn rồi.

Kim Miêu đóng giao diện biên giới lại, phủi phủi mấy chiếc lá cỏ giả bám trên người, rồi đứng dậy, đi về phía trang viên nhỏ ở phía xa.

Đó chính là căn cứ của Cửu Mệnh.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play