Đi một đoạn đường khá dài cuối cùng mới đến trước cổng lâu đài, đến gần mới biết lâu đài lớn đến mức nào.
Đội trưởng bước lên gõ cửa, đồng đội phía sau thấy vậy thì bàn tán rằng bên trong chắc không có người ở.
Kết quả lúc này, cánh cổng lâu đài vừa mở ra, một người đàn ông khoảng năm sáu mươi tuổi xuất hiện.
Người đàn ông nhìn thấy nhiều người như vậy, có chút ngạc nhiên, hỏi: "Các vị là ai?"
Cả nhóm cũng không ngờ trong lâu đài lại có người ở, đều hơi ngớ người.
Đội trưởng phản ứng lại, hơi cảnh giác nhìn người đàn ông, trả lời: "Chào ông, chúng tôi là pháp sư trừ tà, nghe nói trong lâu đài này có Vampire, nên muốn đến xem."
Người đàn ông nghe họ là pháp sư trừ tà, trong mắt lóe lên một tia không rõ, nhưng không một ai nhìn thấy.
"Pháp sư trừ tà? Vậy thì tốt quá, mời vào."
Nói xong, người đàn ông liền tránh sang một bên nhường đường, mời họ vào.
Người đàn ông dẫn mọi người đi thẳng đến phòng khách.
Đội trưởng vừa đi theo vừa thăm dò hỏi: "Thưa ông, tôi nghe nói trong lâu đài này tồn tại Vampire, có phải là sự thật không?"
"Đương nhiên, hắn đã gây rắc rối cho chúng tôi, các vị đến thật tốt quá." Người đàn ông trả lời một cách hòa nhã.
"Vậy tại sao ông vẫn ở đây, chẳng lẽ ông không sợ Vampire sao?" Đội trưởng lại hỏi.
"Đương nhiên là sợ, nhưng Bá tước ở đây, chúng tôi không thể đi được." Người đàn ông giải thích.
Bá tước? Chúng tôi? Đội trưởng còn muốn hỏi gì đó, nhưng họ đã đi qua hành lang, đến được phòng khách.
Người đàn ông nói với họ: "Mời các vị đợi ở đây một chút, tôi phải đi xin ý kiến của Bá tước trước."
Nói xong, liền đi lên cầu thang bên cạnh.
Người đàn ông vừa đi, cả nhóm liền bắt đầu xôn xao bàn tán.
"Trời ơi, tôi còn tưởng là lâu đài cũ nát, không ngờ lại đẹp đến vậy."
"Không ngờ trong lâu đài lại có người ở, lẽ nào họ không sợ Vampire sao, điều này hơi đáng ngờ."
"Tôi hơi nóng lòng muốn đi tìm tung tích của Vampire rồi."
Đang bàn tán, một tiếng bước chân đột nhiên truyền đến, mấy người ngẩng đầu nhìn lên. Chỉ thấy một người đàn ông tuấn tú từ từ bước xuống cầu thang.
Mái tóc dài màu nâu sẫm được buộc lỏng phía sau đầu, đôi mắt sâu thẳm, dài hẹp như có thể hút người vào, toàn thân toát lên một khí chất quý tộc thanh lịch.
Mọi người đều nhìn ngây người, nhưng Sở Trạch rất nhanh đã phản ứng lại.
Anh làm Game Tester lâu như vậy, ít nhiều cũng từng gặp những màn chơi dùng nhan sắc để mê hoặc người chơi, nhưng anh đều vượt qua.
Mặc dù không đẹp bằng người đàn ông trước mắt, nhưng gu thẩm mỹ của anh cũng nâng cao lên không ít.
Người đàn ông này trong mắt anh chỉ là đẹp hơn người bình thường một chút, có chút khí chất mà thôi.
Sở Trạch thờ ơ chuyển ánh mắt đi, khi ngẩng đầu nhìn lên lần nữa, vừa vặn đối diện với ánh mắt của người đàn ông.
Một giây kế tiếp đầu óc anh hoàn toàn mơ hồ, sao anh lại nhìn thấy vài phần hứng thú từ ánh mắt của người đàn ông này thế?
Những người khác vẫn còn chìm đắm trong vẻ đẹp của người đàn ông, mãi đến khi người đàn ông lên tiếng họ mới phản ứng lại.
"Chào các vị."
Đội trưởng kịp phản ứng, vội vàng nói: "Chào ngài, Bá tước đại nhân, chúng tôi là đội pháp sư trừ tà, nghe nói nơi đây tồn tại Vampire, nên muốn đến xem."
Người đàn ông ngồi xuống ghế sofa, lập tức có người hầu mang đến cho hắn một tách cà phê.
Người đàn ông uống một ngụm, rồi mới từ từ lên tiếng: "Nơi đây quả thật có Vampire, lại phải phiền các vị rồi."
"Trừ tà là trách nhiệm của pháp sư trừ tà chúng tôi, Bá tước đại nhân quá lời rồi." Đội trưởng đáp.
"Vất vả cho các vị rồi, tôi sẽ bảo quản gia sắp xếp phòng cho các vị."
Người đàn ông này vừa nói xong, người đàn ông trước đó dẫn họ vào liền bước ra.
"Các vị, mời đi theo tôi." Nói xong, liền dẫn mọi người đi lên tầng hai.
Mọi người lập tức đi theo, Sở Trạch đi được nửa đường, đột nhiên nhìn về phía Bá tước. Không ngờ người đàn ông cũng đang nhìn anh, nhất thời bốn mắt nhìn nhau. Đối mặt một lúc, Sở Trạch có chút không tự nhiên dời ánh mắt đi, từ từ đi lên tầng hai.
Sở Trạch cảm nhận rõ ràng ánh mắt của người đàn ông vẫn dừng lại trên người anh, mãi cho đến khi anh lên tầng hai mới biến mất.
Trong lòng không khỏi có chút nghi ngờ, Bá tước này tại sao lại cứ nhìn anh mãi. Vừa nãy anh còn thấy hắn nhếch môi cười một cách khó hiểu với anh.
Anh sao lại cảm thấy người đàn ông này thật kỳ lạ, thậm chí cả lâu đài này cũng kỳ lạ, anh luôn cảm thấy có vấn đề gì đó bị anh bỏ quên.
Quản gia dẫn họ lên tầng hai, sắp xếp phòng cho từng người. Nhưng những người thường xuyên bôn ba trừ tà ở bên ngoài từ lâu đã hình thành thói quen, ở bên ngoài đều nhiều người một phòng, ít nhất cũng phải hai người một phòng, như vậy nếu xảy ra bất ngờ gì cũng có thể tương trợ nhau.
Vì vậy, bọn họ khéo léo phòng một người mà quản gia chuẩn bị cho họ, yêu cầu hai người một phòng.
Sau khi phân phòng xong, đội trưởng lại yêu cầu quản gia đưa họ đi tham quan lâu đài một chút. Để làm quen với địa hình lâu đài, tiện thể tìm dấu vết của Vampire.
Quản gia dẫn họ đi quanh lâu đài một vòng, vừa đi vừa giới thiệu.
Khi trở lại tầng một, Bá tước đã không còn ở phòng khách nữa.