(editor: Vì Tri Vi đang giả làm huynh muội với Cố Trác nên đôi khi xưng hô sẽ lúc là huynh muội khi có người ngoài, ta – ngươi khi chỉ có hai người.)
Ánh mắt nàng quá đỗi nóng rực, như kẻ sắp chết đuối vớ được cọc cứu sinh cuối cùng. Bạch Tri Vi đành gật đầu ưng thuận rời khỏi Quỷ Phong trại cũng tốt, ít nhất có thể tránh được trận đồ sát từ tay Cố Cơ.
“Đêm nay trong trại bận rộn chuẩn bị cho đại hội tỷ võ, ta sẽ nhân lúc hỗn loạn mà xuống núi. Ngươi có gì làm tín vật, có thể khiến phụ thân tin lời ta?” Hà Độ Xuân đưa mắt quan sát nàng từ đầu đến chân.
Toàn thân nàng, ngoài ngọc bội đính ước thì chẳng còn thứ gì quý giá. Bạch Tri Vi luyến tiếc lấy ra, lườm Cố Trác một cái đầy ai oán nếu ngọc này mà mất, hắn có chịu nhận nàng nữa không? Đến lúc ấy, nàng còn lấy cớ gì mà dây dưa với hắn?
“Ngọc bội này ta đeo bên người từ nhỏ, phụ thân nhìn thấy ắt sẽ biết, chắc chắn sẽ xuất binh cứu ta.”
Tấm cáo thị trên đường cũng ghi rõ: Bạch Tri Vi đeo ngọc song hoàn. Hà Độ Xuân nắm chặt lấy nó, trong lòng sinh ra vài phần vững tin, chua xót mấy năm bị kìm nén cuối cùng cũng trào ra thành lệ, nước mắt tuôn không kìm nổi.
Ba năm rồi cuối cùng cũng có thể đích thân báo thù cho cha mẹ.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play