Thứ bị đánh cắp là một sợi dây chuyền ngọc bích – lễ vật thành niên mà Trần Chi Như đã đích thân tặng cho Ôn Linh năm ngoái.
Đó là tác phẩm của một bậc thầy thiết kế trang sức hàng đầu quốc tế, giá trị xa xỉ, không thể đong đếm bằng những món đồ trang sức thông thường.
Miêu Thi Thi, đúng thật là có mắt nhìn. Trong tất cả những món trang sức Ôn Linh đặt ở ký túc xá, chiếc dây chuyền ngọc này chính là quý giá nhất. Nhưng, nó cũng đồng thời... quá đắt đỏ.
Miêu Thi Thi có thể lén lút lấy đi nhiều món khác – nhưng riêng món này, cô ta không kiềm chế được.
"Trước đã nói rõ rồi, chiếc dây chuyền ngọc đó là do đại sư La Lai thiết kế, nổi tiếng và đắt đỏ, nếu mang đi bán, tôi rất dễ dàng lần ra manh mối. Điều tra nguồn gốc một cái, liền biết ai đã bán nó."
Miêu Thi Thi toàn thân cứng đờ – chẳng phải là cô ta đã bị lộ rồi sao? Chính vì thấy món ngọc đó là thứ đắt giá nhất nên cô ta mới xuống tay. Nhưng không ngờ, một phút tham lam lại rơi vào cảnh khó mà thu dọn được hậu quả.
Tiểu Thất không thể nhịn được nữa, đứng lên: “Ôn Ôn, dây chuyền vẫn đang ở chỗ cô ta.”
Ôn Linh vẫn muốn giữ thể diện cho cô ta một chút.
“Nếu người lấy trộm dây chuyền chịu chủ động trả lại, tôi xem như chưa có chuyện gì xảy ra, cũng sẽ không truy cứu thêm.”
Miêu Thi Thi cắn môi. Ôn Linh không truy cứu, vậy còn hai cô bạn cùng phòng kia thì sao? Khi nãy Ôn Linh chưa trở về, bọn họ còn cùng cô ta bàn tán chuyện Ôn Linh sa cơ thất thế, giờ đây lại nhìn cô ta bằng ánh mắt khác hoàn toàn.
Không khó để tưởng tượng, chỉ cần cô ta rời khỏi ký túc xá, hai người đó sẽ kể lại chuyện này thế nào, lời ra tiếng vào khó nghe đến cỡ nào.
Miêu Thi Thi nhìn về phía Ôn Linh – vẫn là dáng vẻ thanh cao lạnh lùng, như thể đứng trên vạn vật. Cái khí chất ấy khiến cô ta cảm thấy mọi suy nghĩ hèn mọn trong lòng mình đều bị phơi bày trần trụi trước mặt cô ấy.
Dựa vào cái gì chứ?
Rõ ràng hiện tại Ôn Linh cũng đã sa sút, sao vẫn có thể cao ngạo đến thế?
Ôn Uyển Uyển ngày trước còn cùng cô ta đi làm thêm, hiện tại thì trở thành đại tiểu thư nhà họ Ôn. Còn Ôn Linh, đáng lẽ cũng nên giống cô ta – ngày ngày lo tiền học, chỉ biết ngước nhìn người khác khoe túi hiệu, ăn những bữa cơm đắt đỏ bằng cả tháng sinh hoạt phí của cô ta.
Ghen tỵ có lúc thật khiến con người trở nên đáng sợ.
“Tôi nói tôi không lấy trộm, thì cô định làm gì? Cô nghĩ cô vẫn còn là đại tiểu thư cao quý gì đó chắc? Bây giờ cô và tôi chẳng có gì khác biệt, dựa vào đâu mà chỉ trích tôi?”
Nói xong, Miêu Thi Thi giơ điện thoại, mở ra bài đăng mới nhất trên Tieba, đưa cho Ôn Linh xem. Trên đó là bức ảnh Ôn Linh ở siêu thị trong khuôn viên trường – ôm một bịch khoai tây chiên và chai Coca.
Phía dưới là dòng chú thích: “Đại tiểu thư cuối cùng cũng sa ngã vào chốn trần tục.”
Ôn Linh không buồn đọc bình luận, còn Miêu Thi Thi thì bực bội thu lại điện thoại.
“Bây giờ cô cũng giống chúng tôi thôi, ăn mấy món rác rưởi đại chúng ấy.”
Một câu này khiến cả phòng ba người đều phật ý.
Ai mà chưa từng ăn qua những món ấy chứ? Ôn Linh trước đây bị nhân vật thiết lập ép buộc phải giữ hình tượng, không ăn những món không lành mạnh, chỉ là vì để giữ dáng. Nhưng không bị nhân thiết trói buộc nữa, thì sao chứ?
Ngon là được, cần gì phải phân biệt.
“Không lẽ ăn mấy món ấy là sa đọa?”
Khúc Sanh không nhịn nổi mà phản bác. Trước kia Ôn Linh là đại tiểu thư cao cao tại thượng, thì bọn họ chẳng là gì chắc?
“Bài viết đó là cô đăng lên?”
Ánh mắt Khúc Sanh lộ rõ nghi ngờ – ai nói người giàu thì không thể ăn những món ấy? Làm sao có thể cứ dựa vào vài tấm ảnh mà tưởng tượng ra cuộc sống của người ta?
Ăn khoai tây chiên, uống Coca, ăn mì gói thì không thể là người có tiền sao?
Mỗi người có một cách sống, dựa vào đâu mà lấy đó ra đánh giá người khác là “sa đọa”?
Nực cười!
Mà nói cũng phải, lúc Miêu Thi Thi đăng bài đó còn có chút thấp thỏm. Nhưng khi thấy nhiều người bên dưới hưởng ứng, lòng cô ta lại cảm thấy yên tâm, thậm chí còn thấy vui vẻ.
Cô ta quên mất rằng, trên mạng, ai cũng có thể là một chiếc mặt nạ. Những lời tán thành kia, biết đâu chỉ là mặt tối xấu xí của lòng người.
Buổi sáng, lúc quay về ký túc xá, thấy không ai ở phòng, nghĩ tới phản ứng ủng hộ từ Tieba, cô ta bỗng nảy ra ý đồ lấy trộm đồ của Ôn Linh – nghĩ rằng hiện tại cô ấy đang đơn độc, chẳng ai chống lưng.
Nghĩ vậy, lòng tham của cô ta càng lớn hơn. Gần đây cô ta để ý một chiếc túi hàng hiệu rất đẹp, trong ký túc xá ai cũng có túi hàng hiệu, ngay cả Tô Hòa cũng có – là Khúc Sanh tặng.
Chỉ có cô ta là không.
Cô ta cũng muốn một cái để đi khoe với người khác.
Trộm thì trộm – nhưng từ lúc đó đến giờ tâm trạng cô ta chưa lúc nào yên.
Giờ lại bị Khúc Sanh vạch trần chuyện Tieba, Miêu Thi Thi bắt đầu hoảng loạn thật sự. Trong lúc cuống cuồng, cô ta gọi cho Ôn Uyển Uyển – dù sao hồi đi làm thêm, hai người cũng từng thân thiết.
Nghe đến tên Ôn Uyển Uyển, Ôn Linh đã lặng lẽ gửi tin đi.
Chẳng bao lâu, Ôn Uyển Uyển dẫn theo hai bạn cùng phòng – Phương Thiến và Kiều Kiều – đến nơi. Đi cùng còn có cả Khương Vãn.
Là Ôn Linh gọi cô ấy đến.
Hai người chạm mắt nhau, Khương Vãn liền hiểu ý.
“Thi Thi, sao thế?”
Thấy Miêu Thi Thi nước mắt giàn giụa, Ôn Uyển Uyển bước tới lau nước mắt cho cô ta.
“Tôi không lấy trộm dây chuyền của Ôn Linh, là cô ta cố tình đổ oan cho tôi.”
Người làm sai mà còn giả bộ như kẻ bị hại, thật khiến người khác chán ghét.
Tiểu Thất tức giận đến run người.
“Ôn Ôn, mau vạch trần con người độc ác đó đi!”
Ôn Linh khẽ cười.
“Không vội, cứ để cô ta diễn xong đã.”
Cô thấy Miêu Thi Thi và Ôn Uyển Uyển đúng là một cặp trời sinh – diễn xuất thế này mà không đi làm diễn viên thì thật phí.
“Muội muội, Thi Thi là người tôi quen từ lâu. Tôi tin chắc đây là hiểu lầm.”
Ban đầu Khúc Sanh định giúp Ôn Linh nói vài câu, nhưng giờ thấy Ôn Uyển Uyển – tiểu thư chính thức của nhà họ Ôn – thì vội ngậm miệng. Gia đình cô còn có hợp tác làm ăn với nhà họ Ôn, đắc tội không nổi.
Tô Hòa lại càng không dám lên tiếng – trong phòng này, không ai cô ta dám đắc tội.
Ôn Linh uể oải tựa người lên bàn: “Để tôi tự kiểm tra, đỡ phải làm phiền người khác.”
Miêu Thi Thi bắt đầu nóng nảy.
“Dựa vào cái gì mà cô kiểm tra đồ của tôi? Uyển Uyển!”
Cô ta túm lấy tay Ôn Uyển Uyển – hiện tại cô ấy mới là đại tiểu thư thật sự. Chỉ cần cô ấy chịu giúp, Ôn Linh chắc chắn chẳng làm gì nổi.
Ôn Linh chỉ là một hàng giả.
Ôn Uyển Uyển cũng không ngờ Ôn Linh lại không nể mặt đến thế.
Tại sao cô ấy vẫn có thể kiên cường như vậy trước mặt mình? Rõ ràng chính cô mới là người được Ôn gia công nhận!
“Muội muội, nhất định có sự hiểu lầm ở đây. Thi Thi không phải người như thế.”
“Này, cái gì đây?”
Khương Vãn thản nhiên rút ra từ hộp đồ trên bàn Miêu Thi Thi một sợi dây chuyền ngọc bích.
Giấu cũng kỹ thật – hộp bị đè bên dưới cả đống đồ khác.
Dây chuyền vừa lộ ra, người đầu tiên sững người là... Miêu Thi Thi.
“Cô dựa vào đâu mà đụng vào đồ của tôi?”
Giọng cô ta gào lên, như nghẹt thở.
“Cô còn biết không được tùy tiện lục đồ người khác à? Thế thì sợi dây chuyền của A Linh sao lại nằm trong đống đồ của cô?”
“Làm sao tôi biết được! Biết đâu là hai người các cô cấu kết vu oan cho tôi!”
Miêu Thi Thi phát điên thật sự.
Khương Vãn trợn tròn mắt. Trong phòng, ai cũng thấy... cô ta điên rồi.
Rõ ràng là Khương Vãn lấy ra trước mặt bao người – vậy mà cô ta còn dám cãi.
Miêu Thi Thi sụp đổ thật sự. Phản ứng lại thì đã lỡ lời quá ngu ngốc.
Chịu không nổi ánh mắt của mọi người, Miêu Thi Thi vứt tay Ôn Uyển Uyển ra rồi bỏ chạy.