Giang Minh Sanh tỉnh lại từ cơn mê man, cảnh vật trước mắt vừa quen thuộc lại vừa xa lạ. Cơn đau đớn dữ dội từ vụ tai nạn xe như dự liệu không hề ập đến. Thay vào đó, mọi ký ức đang dần quay trở lại.
Năm giác quan dần hồi phục, cậu có thể cảm nhận rõ ràng ánh nắng ban mai len qua lớp rèm mỏng chiếu lên người, hít hà được mùi không khí trong lành, tươi mát. Tim cậu vẫn đập thình thịch, trong đầu lởn vởn những mảnh ký ức rời rạc về vụ tai nạn – vô lăng mất lái, tiếng kim loại xé rách, và ý thức chìm dần vào bóng tối. Cảm giác đau đớn ấy vẫn còn hằn sâu trong tâm trí cậu, cậu nhớ rõ mình đã chết trong vụ tai nạn đó.
Thế nhưng bây giờ cậu lại đang bình yên vô sự nằm trên chiếc giường quen thuộc của mình ngày trước.
Giang Minh Sanh bật người ngồi dậy, đảo mắt nhìn quanh phòng, lập tức nhận ra nơi mình đang ở không phải bệnh viện, cũng chẳng phải căn nhà cuối cùng cậu ở, mà là căn phòng cậu từng sống thời niên thiếu – nhà tổ của nhà họ Giang.
Bức ảnh, cách bài trí giá sách, ống bút trên bàn làm việc, mỗi một món đồ nội thất, mỗi một vật dụng trang trí ở đây đều quá đỗi quen thuộc – đây là căn phòng đã gắn bó với cậu suốt từ thời thơ ấu đến lúc trưởng thành, căn phòng của cậu mười năm về trước.
Tim Giang Minh Sanh đập nhanh hơn, không thể tin vào sự thật trước mắt. Cậu vội vàng xuống giường, đứng trước gương, nhìn thấy chính mình trong đó – gương mặt này rõ ràng trẻ hơn rất nhiều so với trong ký ức. Chàng trai tuấn mỹ trong gương có ngũ quan đoan chính, đường nét gương mặt sắc sảo, làn da trắng nõn, nhưng biểu cảm lại luôn toát lên vẻ lạnh lùng, xa cách. Duy chỉ có nốt ruồi lệ ở khóe mắt, được di truyền từ mẹ cậu, đã làm dịu đi nét lãnh đạm ấy, tăng thêm vài phần cuốn hút, biến gương mặt từ anh tuấn thành tuấn mỹ.
Chàng trai trong gương có vóc dáng thon dài, cao khoảng 1m8, khung xương thanh mảnh nhưng không hề yếu ớt, vai lưng thẳng tắp, tựa như cây tùng, cây bách hiên ngang giữa gió, xanh tươi, kiên cường, khó lòng quật ngã.
Gương mặt cậu trông vẫn còn trẻ, nhưng đôi mắt lại chẳng hề ánh lên chút sức sống căng tràn nào của tuổi trẻ. Bề ngoài là 24 tuổi, lại sớm được tuyên bố chính thức là người thừa kế của nhà họ Giang, Giang Minh Sanh đáng lẽ phải là người đắc ý, tự tin ngời ngời. Thế nhưng, giữa hai hàng lông mày cậu lại phảng phất nét trầm ổn và lạnh lùng không hợp tuổi, cùng với sự mệt mỏi khó có thể xóa nhòa. Đôi mắt vốn sắc bén giờ đây lại ngập tràn nghi hoặc và bất an, bởi tất cả những gì cậu vừa trải qua đều quá đỗi phi thực tế.
“Mình… đã trở về quá khứ sao?” Giang Minh Sanh khẽ thì thầm, đăm đăm nhìn bản thân trong gương, giọng nói mang theo vài phần khó tin.
Cậu bắt đầu nhanh chóng lục lại từng chút ký ức.
Đây chính là dáng vẻ của cậu ngày xưa. Dựa theo thời gian hiển thị trên màn hình điện thoại, dù mơ hồ cảm thấy sinh nhật mình sắp đến nơi, nhưng cũng có thể áng chừng cậu đã trở về khoảng mười năm trước, lúc mình 23, 24 tuổi. Năm đó, cha mẹ vẫn còn khỏe mạnh, các em trai vẫn còn nhỏ, còn cậu thì đã bắt đầu gánh vác trọng trách của nhà họ Giang, với tư cách người thừa kế tiếp quản một phần công việc của công ty.
Ba năm sau, tức là vào năm cậu 27 tuổi, cha mẹ qua đời vì tai nạn. Kể từ đó, mọi thứ đều thay đổi, cuộc sống như gánh nặng đè lên vai, khiến cậu không tài nào thở nổi. Giang Minh Sanh gồng gánh tất cả trách nhiệm, bước đi một cách nặng nhọc. Dù quan tâm các em, nhưng cậu luôn tỏ ra nghiêm khắc quá mức, khiến các em đều không muốn tâm sự với cậu. Sau vài lần cãi vã, cuối cùng ai cũng dọn ra ở riêng.
Nghĩ đến đây, lòng Giang Minh Sanh trào dâng nỗi áy náy với người nhà. Lúc cha mẹ còn sống, cậu đã không làm họ hài lòng, tình cảm cha con cũng vô cùng tệ. Sau khi cha mẹ qua đời, cậu cũng không chăm sóc tốt cho các em.
Mười năm qua, cậu sống thật tệ, cũng chẳng hiểu nổi ý nghĩa sự tồn tại của mình là gì. Có lẽ khi tai nạn ập đến, trong lòng cậu lại cảm thấy nhẹ nhõm hơn. Giang Minh Sanh cười khổ.
Vô số lần cậu chỉ mong có một nơi để nghỉ ngơi, chứ chẳng hề nghĩ đến cơ hội làm lại từ đầu.
Giọt nước tràn ly cuối cùng không phải là nỗi nhớ nhung và dằn vặt khôn nguôi dành cho gia đình, mà là vì người đó.
Chàng trai trong gương nhắm mắt lại để che đi nỗi đau khổ, trong đầu từng cảnh tượng chung sống với một người hiện về. Những ký ức từng được cho là "tốt đẹp" ấy, giờ đây khi hiện về, lại thêm một tầng chua xót không thể nào gột rửa.
Cậu vẫn nhớ lần đầu tiên gặp Lê Hiên Văn.
Một buổi chiều xuân, mọi vật tràn đầy sức sống, trong bữa tiệc mọi người trò chuyện vui vẻ, chỉ riêng cậu cảm thấy mệt mỏi và chai sạn với cuộc đời. Tin nhắn gửi cho các em như đá chìm đáy biển, không một lời hồi đáp, công việc kinh doanh cũng bị ngáng chân khắp nơi, khó bề tiến triển. Một Giang Minh Sanh kiệt quệ như vậy, đã gặp được chàng trai có nụ cười ấm áp ấy tại một buổi tụ tập bạn bè.
Vì là tiệc ngoài trời trên bãi cỏ, tiết trời cũng đã ấm lên, không ít người cởi áo khoác ngoài, Lê Hiên Văn cũng vậy. Hôm đó anh mặc một chiếc áo sơ mi trắng đơn giản, áo khoác màu xám tro vắt tùy ý trên tay. Ánh mặt trời xuyên qua những hạt bụi li ti trong không khí, chiếu lên chiếc áo sơ mi trắng tinh của anh, phủ lên một vầng sáng dịu dàng. Đối diện với nụ cười thuần khiết của Lê Hiên Văn, sự dịu dàng dường như không chút tạp niệm ấy đã khiến Giang Minh Sanh lần đầu tiên cảm nhận được cái gọi là "rung động".
Lý do rung động rất đơn giản, và hành động thực tế của Giang Minh Sanh cũng rất nhanh chóng. Sau đó, cậu bắt đầu thường xuyên tiếp cận Lê Hiên Văn, tìm đủ mọi cơ hội để ở bên anh.
Lê Hiên Văn cũng không từ chối, mặc cho hai người dần trở nên thân thiết. Sự dịu dàng, chu đáo, lương thiện của đối phương khiến Giang Minh Sanh ngày càng lún sâu. Họ cùng nhau uống cà phê, xem phim, tham gia các buổi tiệc. Trong mắt nhiều người, họ dường như đang dần trở thành một cặp trời sinh, có khả năng sẽ thực sự tiến xa hơn. Dĩ nhiên, mỗi khi bị trêu chọc như vậy, Lê Hiên Văn đều cười giải thích họ chỉ là bạn bè rất thân, khiến Giang Minh Sanh thấy xấu hổ vì những suy nghĩ có phần không trong sáng của mình.
Phải rồi, một người tốt như vậy, một người trong sạch như vậy, sao có thể ở bên cậu được chứ?
Để duy trì thứ tình cảm có phần vượt quá giới hạn tình bạn này, Giang Minh Sanh cảm thấy mình đã dốc toàn bộ tâm sức. Cậu bắt đầu trở nên có chút không giống chính mình, đối xử với Lê Hiên Văn vô cùng cẩn trọng, sợ một câu nói, một hành động nào đó sẽ khiến đối phương không vui. Cậu không còn "lạnh lùng vô tình", "khó chiều" như trước nữa, mà cố gắng đáp ứng mọi yêu cầu của Lê Hiên Văn. Vì để ở bên Lê Hiên Văn, cậu thậm chí đã từ bỏ rất nhiều buổi xã giao quan trọng trong công việc, chỉ để có thêm chút thời gian hai người ở riêng.
Thế nhưng, việc Lê Hiên Văn sau đó dần xa cách cậu, lại khiến mọi nỗ lực của cậu trở thành một trò cười. Lúc đó Giang Minh Sanh hoàn toàn không hiểu tại sao, nhưng mối tình chớm nở chưa thành hình ấy cũng không dễ dàng từ bỏ như vậy, nên cậu bắt đầu dùng đủ mọi cách để níu kéo đối phương.
Dĩ nhiên, thứ cậu nhận lại chỉ là sự ghét bỏ của đối phương và khoảng cách ngày càng xa giữa hai người, cuối cùng là sự đoạn tuyệt hoàn toàn. Lê Hiên Văn thậm chí còn chọn hợp tác với đối thủ của cậu, cùng nhau công khai nhắm vào nhà họ Giang, phá hủy cơ hội cuối cùng của cậu.
Thật ra, sự rạn nứt này không phải là không có dấu hiệu báo trước. Giang Minh Sanh không phải không nhận ra sự thay đổi trong thái độ của Lê Hiên Văn.
Ban đầu, họ thực sự là những người bạn rất hợp nhau. Nhưng vì Giang Minh Sanh quá quyến luyến sự dịu dàng và chu đáo của đối phương, lại càng sợ hãi tâm tư của mình bị phát hiện, nên luôn quá mức chăm sóc người bạn này. Không ít người đều nhìn ra chuyện đó, ngoại trừ chính Lê Hiên Văn.
Sau này, không biết từ lúc nào, thái độ của Lê Hiên Văn trở nên lạnh nhạt, sự nhiệt tình trong lời nói cũng dần tan biến. Anh không còn chủ động liên lạc với Giang Minh Sanh, số lần gặp mặt cũng ngày càng ít đi. Mỗi lần Giang Minh Sanh muốn tìm Lê Hiên Văn, đều có thể cảm nhận được sự kháng cự ngấm ngầm từ anh.
Mối quan hệ của họ biến thành một cuộc rượt đuổi đơn phương. Giang Minh Sanh cố gắng níu kéo, còn Lê Hiên Văn thì luôn dùng đủ mọi lý do để tránh né. Nỗi bất an trong lòng ngày càng lớn, lại sợ rằng tâm tư của mình đã bị phát hiện, Giang Minh Sanh cứ thế hoảng loạn duy trì mối quan hệ này, đến chính cậu cũng không rõ mình đang làm gì.
Lê Hiên Văn rốt cuộc vì sao lại chán ghét cậu? Là vì cậu đã vượt quá giới hạn và bị phát hiện, hay vì Lê Hiên Văn vốn dĩ chưa từng thật lòng với cậu?
Những câu hỏi này trở nên vô nghĩa sau hiểu lầm lần đó, Lê Hiên Văn hoàn toàn cắt đứt với cậu. Sau đó là cảnh tượng khiến cậu không thể nào quên: ánh mắt lạnh lùng Lê Hiên Văn dành cho cậu, và cuối cùng là hành động anh quay lưng đi về phía người khác.
Khoảnh khắc ấy, không một từ ngữ nào có thể diễn tả được sự mất mát và đau khổ của cậu. Trái tim như bị xé nát, cậu mất hết khả năng hành động, thậm chí không nhớ nổi mình đã để lộ ra biểu cảm gì. Cậu chỉ bất lực nhìn bóng lưng Lê Hiên Văn kiên quyết rời đi, nhìn bước chân vững vàng không một lần ngoảnh lại của anh, tia hy vọng cuối cùng trong lòng cũng theo đó mà tan biến.
Cẩn thận ngẫm lại, thực ra đáp án rất đơn giản: bởi vì đối phương chưa từng một lần ngoảnh đầu lại vì cậu.
Mà trên con đường mù quáng theo đuổi tình yêu, cậu đã sớm bỏ qua những người thân duy nhất còn lại mà mình đáng lẽ phải níu giữ.
Vốn đã phụ lòng kỳ vọng của cha mẹ, sau này… cậu đến cả các em cũng không chăm sóc tốt, cuối cùng chỉ mải mê theo đuổi thứ tình yêu hư ảo, để rồi ngã một cú đau điếng, mất cả mạng.
Giang Minh Sanh đứng dậy, đi đến bên cửa sổ, nhìn ra thế giới bên ngoài. Ánh mặt trời đang dần hiện lên chiếu vào gương mặt cậu, giống như Lê Hiên Văn đã từng được soi sáng trong mắt cậu năm nào.
Trong phút chốc, dòng suy nghĩ miên man, bao chuyện cũ ùa về. Sau đó, Giang Minh Sanh bắt đầu phân tích tình hình hiện tại.
Giờ đây cậu vẫn chưa tiếp quản nhà họ Giang, chưa mất đi cha mẹ, các em vẫn chưa chán ghét cậu, và hơn nữa, cậu thậm chí còn chưa từng gặp, càng chưa hề yêu Lê Hiên Văn.
Cậu đáng lẽ phải thấy may mắn, bởi vì thời gian quay ngược, đã đưa cậu về một thời điểm có thể lựa chọn lại. Nhưng nỗi nghi hoặc và nỗi sợ hãi mơ hồ nảy sinh trong lòng không ngừng xâm chiếm cậu, dường như có chuyện gì đó đang từ từ diễn ra, và còn vượt xa sức tưởng tượng của cậu.
Chuyện sống lại này quá mức khó tin. Dù cho đã chấp nhận sự thật này rồi, thì rốt cuộc tất cả là vì nguyên nhân gì? Tại sao người sống lại lại là cậu? Cậu có thực sự xứng đáng được sống lại không? Trên đời này chắc chắn có rất nhiều người hối hận không nguôi như cậu, nhưng cuối cùng người được trở về quá khứ lại là cậu, có vẻ không công bằng lắm. Cậu đã làm được điều gì thực sự đáng được khen ngợi sao? Hình như không. Điều cậu giỏi nhất, dường như chính là làm cho những người bên cạnh thất vọng, rời xa mình, chán ghét mình.
Điều khó lường hơn nữa là, chuyện không tưởng như sống lại nếu xảy ra thêm vài lần nữa, có phải cũng rất có khả năng không? Vậy thì, liệu chỉ có mình cậu sống lại sao?
Nếu là như vậy, thì coi như mười năm đau khổ và những quyết định sai lầm trong quá khứ của cậu, đều chỉ là một giấc mơ về tương lai mà thôi.
Ngay lúc Giang Minh Sanh đang cố gắng gỡ rối những suy nghĩ hỗn loạn này, trong đầu cậu đột nhiên xuất hiện một cơn đau nhói dữ dội, như thể có thứ gì đó đang bị cưỡng ép cấy vào ký ức cậu, khiến dòng suy nghĩ vốn đang dần ổn định lại càng thêm hỗn loạn.
Cơn đau bất ngờ như muốn bổ đôi đầu óc, Giang Minh Sanh đau đớn ôm lấy trán, cố gắng cắn răng để không hét lên. Cậu ngồi thụp xuống đất, cố gắng chống cự cơn đau ập đến, nhưng gần như không có tác dụng. Hàng loạt thông tin xa lạ mà lại kỳ quái theo cơn đau như thủy triều tràn vào tâm trí cậu.
Dần dần, giữa những thông tin được giải mã và đọc hiểu, não bộ lại tiếp tục hoạt động. Những thông tin đó, xét cho cùng, thực chất là một cuốn sách, một cuốn tiểu thuyết được viết dựa trên hiện thực.
Cuốn tiểu thuyết này cứ thế đột ngột thông báo cho cậu biết, thế giới trước mắt không chỉ đơn thuần là hiện thực, mà là một thế giới tiểu thuyết đã được sắp đặt sẵn.
Mọi thứ trong mắt đều mờ ảo, nhưng đầu óc Giang Minh Sanh lại tỉnh táo hơn bao giờ hết.
Giang Minh Sanh, Giang Minh Sanh, Giang Minh Sanh.
Cái tên này, vậy mà chỉ là nhân vật phản diện bị mọi người xa lánh trong thế giới này, thậm chí chỉ là một vai phản diện phụ, một kẻ vì yêu không được mà "hắc hóa", đối đầu với nhóm nhân vật chính, sau đó mắc bệnh mà chết.
Giang Minh Sanh đột ngột mở mắt, sự kinh ngạc và không thể tin nổi lan tràn trên gương mặt.
Thân phận của cậu, vận mệnh của cậu, hóa ra đã sớm được định sẵn – cậu chẳng qua chỉ là vai phản diện trong thế giới này, một nhân vật định sẵn sẽ thất bại, định sẵn bị mọi người oán hận, định sẵn không thể có được hạnh phúc.
Nhưng cậu không chết theo kịch bản đã định, mà lại sớm qua đời vì tai nạn xe cộ, mới đến được thế giới của mười năm trước này.
Lê Hiên Văn, cái tên này giống như những dòng chữ vừa hiện lên, xuất hiện trong đầu cậu.
Theo những ký ức giống như một cuốn sách vừa được cấy vào, Lê Hiên Văn mới là nhân vật chính của thế giới này, người hội tụ mọi hào quang.
Anh ta giống như bất kỳ nam chính "Long Ngạo Thiên" nào trong truyện: con riêng được đón về nhà, kết thúc cuộc sống nếm mật nằm gai để bắt đầu báo thù, sở hữu đủ mọi phẩm chất tốt đẹp – lương thiện, thông minh, đầy sức hút đều có thể dùng để miêu tả nhân vật này, và bên cạnh cũng không thiếu người ngưỡng mộ, cũng có những người ưu tú vây quanh.
Còn vai diễn của Giang Minh Sanh trong câu chuyện này, chính là kẻ dù cố gắng thế nào cũng không thể có được sự ưu ái của Lê Hiên Văn, thậm chí còn vì những hiểu lầm trong kinh doanh và những "việc ác" mà trong ấn tượng của Giang Minh Sanh là mình chưa từng làm để rồi tự rước lấy hậu quả, lại vì đủ loại suy sụp mà nội tâm trở nên méo mó, cuối cùng bị ung thư, chết trong bệnh viện mà không ai chữa trị.
Quả là một cuộc đời đầy đủ "yếu tố" bi kịch.
“Thì ra là thế…” Giang Minh Sanh lẩm bẩm, trong lòng dâng lên một nỗi chua xót, khóe miệng bất giác cong lên một nụ cười lạnh đầy cay đắng. Cuối cùng cậu cũng hiểu tại sao kiếp trước dù cậu có cố gắng thế nào, kết cục vẫn là bi kịch. Thì ra, cậu vốn không phải là nhân vật chính của vận mệnh, cũng không thể kiểm soát cuộc đời mình, cậu chỉ là một vai phản diện tồn tại để thúc đẩy sự trưởng thành của nhân vật chính.
Còn Lê Hiên Văn, thì ngay từ đầu đã định sẵn sẽ không thuộc về cậu. Sự tiếp xúc giữa họ, chẳng qua chỉ là một phần trong kịch bản đã được vận mệnh sắp đặt, là cái bẫy để khiến Giang Minh Sanh lún sâu, cuối cùng trở thành vai phản diện.
Trong thoáng chốc, đau khổ, phẫn nộ, bất lực và những cảm xúc phức tạp khác đan xen vào nhau, như muốn xé nát cậu. Mọi nỗ lực, mọi hy sinh của cậu ở kiếp trước, chẳng qua chỉ là để làm cha mẹ hài lòng, chẳng qua là để chăm sóc tốt cho các em đã mất cha mẹ, chẳng qua là để giúp đỡ Lê Hiên Văn, người cậu có chút cảm tình. Mà tất cả những điều này, trước sự sắp đặt lạnh lùng kia, lại trở nên nực cười đến vậy.
Cũng may, khả năng tự chủ cực mạnh của Giang Minh Sanh không chỉ là một câu chữ trong kịch bản. Cảm xúc nhanh chóng bình ổn trở lại, Giang Minh Sanh rửa mặt ở bồn rửa tay, cả người trở nên vô cùng bình tĩnh.
Cậu nhận ra những thiết lập vừa bị cưỡng ép nhồi vào đầu không hoàn toàn đầy đủ. Mặc dù cậu là một trong những vai phản diện của thế giới này, nhưng chỉ là một vai phản diện giai đoạn đầu. Cuốn tiểu thuyết 《Bình Minh Buông Xuống》 này chỉ là một cuốn biên niên sử về sự phát triển của Lê Hiên Văn, không hề kể chi tiết về những trải nghiệm cụ thể của anh ta với những người xung quanh hay ngọn nguồn sự việc, cậu cũng chỉ là một vai phản diện phụ thúc đẩy nam chính Lê Hiên Văn tiến bộ.
Nói cách khác, bây giờ rất có khả năng cậu không cần phải sống theo kịch bản đã định sẵn. Mặc dù còn rất nhiều điều chưa biết, nhưng tóm lại, đời này, nếu đã biết sự thật, vậy thì cậu cũng sẽ không tiếp tục bị vận mệnh chi phối, càng sẽ không cố chấp với những thứ định sẵn không thể có được.
Nếu vận mệnh đã cho cậu cơ hội làm lại, vậy thì cậu nhất định phải thử xem sao.
Cậu có muốn báo thù không? Không cần thiết, nguy hiểm rất lớn. Đặc biệt là bây giờ cậu không hề muốn gặp Lê Hiên Văn chút nào.
Xét cho cùng, vị "nam chính" này cũng không làm gì quá đáng, chỉ là có chút không tử tế với cậu. Giang Minh Sanh mà đi gây khó dễ cho anh ta, có lẽ còn ảnh hưởng đến toàn bộ câu chuyện nhiều hơn, cũng không rõ ràng quy tắc và điểm mấu chốt ở đâu, không thể tùy tiện thử.
Mà ngoại trừ việc cậu chẳng muốn dính dáng gì nữa đến người này, thì về mặt cá nhân, Giang Minh Sanh muốn tìm cách tránh được tai nạn của cha mẹ trước, sau đó sắp xếp ổn thỏa đường lui cho các em.
Dù vẫn không thể hiểu tại sao lại cho một kẻ chẳng làm nên trò trống gì như mình cơ hội trọng sinh, nhưng ít nhất cậu cũng sẽ có việc để làm.
Tình tiết tiểu thuyết sau khi cậu chết không biết vì sao chỉ có vài câu qua loa rồi kết thúc, cũng không hề nhắc đến tên các em cậu, cậu cũng không biết tác giả "drop truyện" hay thật sự kết thúc như vậy. Nếu là kết thúc, tuy trông có vẻ sơ sài, nhưng cũng coi như hợp lý. Tóm lại, cậu cũng muốn tranh thủ mấy năm này xử lý ổn thỏa những việc có thể làm, tìm sẵn đường lui cho người nhà.
Người nhà hiện tại cũng không thân thiết với cậu lắm, cũng không sao, chỉ cần họ an toàn là được. Thật sự không được thì lần này cậu sẽ tìm cách rời khỏi nhà. Dù sao cậu mới là "vai ác".
Còn về…
“Lê Hiên Văn…” Giang Minh Sanh khẽ gọi tên này, trong mắt lóe lên một tia phức tạp. Kiếp trước, cậu vì Lê Hiên Văn mà dốc hết tất cả, lại chỉ đổi lấy thất bại và đau khổ hết lần này đến lần khác. Nhưng bây giờ, cậu đã nhận thức rõ, họ định sẵn không phải là người đứng chung một chỗ.
“…Thôi bỏ đi.” Giang Minh Sanh khẽ tự nhủ.
Khi biết mình sẽ không còn phải vật lộn vì mối quan hệ định sẵn không thể duy trì ấy nữa, khoảnh khắc này, trong lòng cậu thậm chí còn mơ hồ dâng lên một cảm giác nhẹ nhõm.
Giang Minh Sanh cứ thế tạm thời buông bỏ chấp niệm quá khứ. Cảm tình với Lê Hiên Văn ở kiếp trước cũng không biết có phải đơn thuần là do kịch bản ảnh hưởng hay không, nếu đúng là vậy, cũng không biết cậu có thể thay đổi được không.
Vậy thì đời này, trước tiên hãy bắt đầu bằng việc tránh xa nam chính và tuyến truyện chính.
Thật sự không xong, Giang Minh Sanh – vai ác này – sẽ chủ động rời khỏi nhà họ Giang trước, rồi mới tính đến biện pháp khác.
Trong lòng đã có hai kế hoạch sơ bộ, tinh thần Giang Minh Sanh tốt hơn nhiều. Cậu muốn nắm chắc cơ hội mới mà việc trọng sinh mang lại, bất kể vận mệnh sắp đặt thế nào, cậu cũng muốn tránh được tai nạn của cha mẹ và sự suy bại của nhà họ Giang.
Cậu từ từ rời khỏi tấm gương, đăm chiêu nhìn ra thế giới đang thức giấc ngoài cửa sổ.
Cũng không chắc đâu mới là bến đỗ tương lai, nhưng Giang Minh Sanh biết, dù con đường phía trước có gian nan đến đâu, cậu cũng không muốn lạc lối trong bóng ma của một vận mệnh đã bị người khác định đoạt.