Lúc này, Lôi Tự dẫn Quý Phong Yên cùng đoàn người đi suốt một đoạn đường núi dài.
Trời đã ngả về chiều, ánh hoàng hôn đổ rực trên những tán cây, vương vàng cả vùng núi rừng tĩnh mịch.
Cuối cùng, Lôi Tự dừng bước trước một mỏ khoáng lớn. Chỉ thấy cửa vào mỏ đã bị vô số tảng đá lớn đổ xuống chắn kín, không thể nhìn rõ bên trong rốt cuộc là thế nào.
“Nơi này vốn là một trong những mạch khoáng tốt nhất của Quý Thành,” Lôi Tự chép miệng, giọng đầy bất đắc dĩ.
“Phong Yên, ngươi cũng thấy rồi đấy. Ta đâu có lừa ngươi. Mỏ khoáng này đã bị sập do mưa gió những ngày trước. Không phải ta không muốn dẫn ngươi tới, mà dù có đến, cũng chẳng thể vào được.”
Quý Phong Yên hơi nheo mắt, từ khe hở giữa đống đá vụn, nàng đã lờ mờ trông thấy linh quang mờ mờ phát ra từ những khoáng thạch hiếm có.
Lời Lôi Tự tuy không hẳn là giả, nhưng rõ ràng mỏ này tốt hơn xa so với những nơi nàng từng xem trước đó.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT