Lâm Chân có vài phần yêu thích hắn, kiểu trưởng bối yêu thích vãn bối, yêu thích người có tài: "Tốt, lại ngồi đi, đúng rồi, nghe nương ngươi nói qua năm là đi phủ thành?"
"Xe ngựa tìm được chưa, tốt nhất tìm người quen, chỗ ta cách phủ thành xa xôi, có người quen sẽ an tâm hơn." Lâm Chân thật sự lo lắng về đường xá lúc này, động một chút là một tháng mấy tháng, phương tiện giao thông chỉ có xe ngựa xe bò, cũng có đường thủy, nhưng đường thủy bên này không thông thạo lắm, phương tiện giao thông chủ yếu vẫn là xe ngựa xe bò.
Hơn nữa đường xá gồ ghề lồi lõm, đi đường dài có thể khiến người ta long cả xương cốt.
Chung Nghiêm đem những lời vừa rồi nói với Lâm Tiểu Yêu kể lại một lần. Người liên hệ bên thương đội là Từ Hữu Đạt, trong đó có chất nhi của nhà hắn, nếu không cũng không dám giao phó Chung Nghiêm cho bọn họ.
Lâm Chân nghe xong thấy cũng đáng tin, gật đầu: "Như vậy những người quen biết chúng ta cũng yên tâm."
"Đa tạ Lâm thúc lo lắng," Chung Nghiêm nói, "Mấy ngày nay ngài chiếu cố nhà ta rất nhiều, về tình về lý, ta đều nên đến nói lời cảm Tạ."
"Chúng ta đây gọi là có đi có lại, nếu không phải ngươi viết cho ta tờ đơn kia, ta cũng không thể thuận lợi thoát khỏi khốn cảnh," Lâm Chân thấy hắn lại muốn cảm tạ mình, vội nói, "Đều là người quen cả, khách khí quá lại thành ra xa lạ."
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT