"Còn đồ ăn và gạo cho ngày mai, ta sẽ kêu người mua tới ngay, sẽ không chậm trễ đâu."

Mấy nữ nhân trung niên nhất thời im lặng. Từ khi Cố Đại chết, Lâm Chân không quản gì đến chuyện ăn uống, đều do mấy người họ thu xếp, Lâm Chân chỉ lo đưa tiền. Họ rõ ràng có bao nhiêu khuất tất trong đó.

Đột nhiên Lâm Chân tính toán rõ ràng như vậy, họ không dám manh động.

Nữ nhân trung niên tên La đại nương tỏ vẻ không vui: "Cố gia, ngươi chưa làm việc này bao giờ, không biết hao tổn bên trong. Ta thấy cứ như trước kia là tốt nhất, mấy bà già này chúng ta mệt chút cũng được, miễn là làm cho ngươi mọi việc đâu vào đấy."

"Cũng tội nghiệp ngươi, nếu Cố Đại còn sống thì tốt, sớm tối gì cũng có người lo..."

Lâm Chân chưa kịp nói gì, La đại nương đã sụt sùi khóc.

Lâm Chân nói: "Nói ra thì cũng tại ta không phải, làm phiền các đại nương, thím giúp đỡ mấy ngày nay. Nên ta muốn cảm ơn mọi người."

"Đợi khi an táng xong cho người nhà ta, xong xuôi mọi việc, ta sẽ đưa mỗi đại nương, đại thẩm 30 văn tiền, coi như cảm ơn mọi người đã vất vả."

"30 văn tiền!" La đại nương trợn tròn mắt, "Cố gia, ngươi nói thật chứ?"

Lâm Chân gật đầu: "Lời đã nói ra không thể rút lại, nói 30 văn thì tuyệt đối không thiếu một xu."

"Có điều," Lâm Chân nhìn vẻ mặt vui mừng của họ, "Việc mua đồ ăn mấy ngày nay ta sẽ tìm người khác làm, cũng là để các đại nương, đại thẩm đỡ vất vả."

"..."

Mấy nữ nhân nhìn nhau, không biết nên nói gì.

Những người thông minh thì biết Lâm Chân đã phát hiện ra mánh khóe của họ, nhưng không vạch trần, mà chọn cách uyển chuyển để giải quyết.

Trương đại nương nói: "Vậy cứ làm theo lời Cố gia đi, chúng ta nấu nướng cũng đủ bận rồi, có người khác làm thì vừa hay."

Nàng vừa nói, La đại nương đã định nhảy ra, bị nàng giữ chặt lại.

Lâm Chân nhìn nữ nhân thông minh này: "Vậy thì tốt, trưa nay làm một đĩa thịt xào măng tây, một đĩa cải trắng, một đĩa lòng heo, một nồi canh đậu hũ cải trắng. Các vị đại nương, đại thẩm cứ bận trước đi, ta đi trước."

Nói xong, Lâm Chân rời đi.

La đại nương vội lay người bên cạnh: "Sao ngươi lại để hắn đi rồi, chúng ta có thể vừa lấy tiền vừa lấy đồ mà! Sau này hắn tìm người khác mua đồ, chúng ta còn lấy được bao nhiêu nữa?"

Trương đại nương nói: "Nghe giọng hắn kìa, có cho chúng ta lấy cả tiền lẫn đồ không?"

"Sao lại không được, bây giờ là hắn cần chúng ta làm việc!"

Trương đại nương nói: "Nhưng trong thôn đâu chỉ có mình ngươi biết nấu cơm. Chọc giận hắn, hắn tìm người khác nấu cơm thì ngươi làm gì được?"

La đại nương cứng họng.

Đúng vậy, trong thôn làm đám tang, đám cưới đều thuê người nấu cơm, nhưng chỉ làm mấy món đơn giản. Chỉ cần nàng nói không làm, lập tức có người khác đến làm ngay.

Rốt cuộc ai cũng biết trong phòng bếp có nước luộc, chưa kể Lâm Chân còn trả thêm tiền công, chỉ riêng đồ ăn thừa, các nàng cũng có thể lén mang về cất giấu.

Các nàng cảm thấy Cố Đại ở trong thôn không có người thân thích giúp đỡ, hắn vừa chết trong nhà chỉ còn lại Lâm Chân cùng Cố Xuyên Tử, đứa trẻ 7 tuổi, nên muốn vớt vát chút đồ. Nếu là nhà khác, họ không dám có ý định này.

Lâm Chân cũng đoán được ý đồ của những người này, nên mới có chuyện vừa rồi.

Ở cái nơi mà thế lực tông tộc bảo vệ nhau, Cố Đại nhân khẩu đơn bạc thật sự không thể dựa vào ai ngoài tiền, thay vì ầm ĩ gà chó không yên, chi bằng cho chút tiền mua sự yên ổn.

Hơn nữa dù có làm ầm ĩ, đổi người cũng chẳng khác gì.

Ai bảo Cố gia vốn từ nơi khác chuyển đến, Cố Đại lại ở rể, không có chỗ dựa.

Việc mua sắm, Lâm Chân nhờ một đại thúc có quan hệ tốt, dặn dò mua hạt cao lương, gạo và một ít đồ ăn. Còn cải trắng thì trong thôn có, mua luôn ở đó, vừa đỡ tốn sức, vừa tạo mối quan hệ tốt với mọi người, vì mấy thứ này nhà nào cũng có, bán cũng chẳng ai mua, Lâm Chân mua thì họ còn kiếm được chút tiền.

Trời dần lên cao, dân làng già trẻ đều đến ăn cơm và xem náo nhiệt.

Thầy cúng được mời đến làm lễ siêu độ vong linh khua chiêng gõ trống, niệm kinh mà chẳng ai hiểu. Cố Xuyên Tử mặc áo tang, cầm cờ kinh, theo lời thầy cúng mà quỳ lên quỳ xuống, mặt mày đen sì căng thẳng.

Lâm Chân bận đến chóng mặt, hết tìm cái này đến lấy cái kia, chân không ngơi nghỉ.

Đột nhiên, pháo nổ vang lên, vị đại thúc mua đồ ăn cho Lâm Chân nói: "Người thân đến viếng rồi, Cố gia mau dẫn Xuyên Tử ra đón."

Lâm Chân ngước mắt nhìn, quả nhiên thấy hơn chục người đi về phía này, mấy người đi đầu đội khăn trắng.

Hắn gọi Cố Xuyên Tử, quỳ xuống ven đường nghênh đón. Một nữ nhân trẻ tuổi đột nhiên quỳ xuống ôm lấy Cố Xuyên Tử khóc lớn: "Xuyên Tử!!!"

Cố Xuyên Tử giơ cánh tay nhỏ bé, ngập ngừng ôm lấy nàng.

Người đi cùng vội khuyên: "Chu gia mau đứng lên đi, số mệnh khó nói, bệnh của ngươi vừa khỏi, đừng để tái phát."

"Dù không nghĩ cho bản thân, cũng phải nghĩ cho Anh muội tử và Xuyên Tử, nó còn nhỏ đã không có cha mẹ, sau này sống thế nào."

Hai câu nói này khiến Lâm Chân hiểu ra.

Người nhà mẹ đẻ của vợ cả Cố Đại, mẹ của Cố Xuyên Tử đã đến. Nam nhân dáng người trung bình, có vẻ tuấn tú là cậu của Cố Xuyên Tử, người ôm nó khóc là mợ.

Được khuyên, mợ của Cố Xuyên Tử nén đau buồn: "Phải, Xuyên Tử còn nhỏ, ta còn phải giúp nó chống đỡ."

Nàng đứng lên, nắm tay Cố Xuyên Tử, ánh mắt dừng trên người Lâm Chân cũng vừa đi tới.

Lâm Chân chào hỏi: "Mợ đến rồi."

Mã thị nhìn Hắn, vẻ mặt trở nên nhạt nhẽo: "Đến rồi, muội ta không có phúc, bỏ lại chồng con mà đi, nhưng nó đi rồi thì nhà vẫn còn người, không thể để Xuyên Tử thành trẻ mồ côi."

Chồng nàng, Chu Đào, nhíu mày, nhưng nhìn đứa cháu trai nhỏ bé mặc áo tang, cũng không thấy lời này quá đáng.

Đứa trẻ còn nhỏ đã mất cha mẹ, sau này lại sống với kế A, nếu Lâm Chân có lòng dạ khác, đứa trẻ sẽ khổ.

Bọn họ hiện tại cường thế, cũng là khiến Lâm Chân không dám coi thường Xuyên Tử.

Cân nhắc ra bên trong mùi vị, Lâm Chân Cười Cười, đối hai vợ chồng nói: "Hắn cha trước kia luôn nói, trong nhà đồ vật đều là của Xuyên Tử, hiện tại hắn cha không còn, cũng nên dựa theo ý của hắn cha mà làm, điểm này Chu gia cậu và mợ cứ yên tâm."

"Mau mời vào đi thôi, thắp hương rồi bày tiệc."

Mã thị cảm thấy Lâm Chân này còn tính là người tỉnh táo, gật gật đầu kéo Xuyên Tử vào trong.

Bọn họ cùng Cố Đại là ngang hàng, tự nhiên không thể mặc áo tang cho Cố Đại, mà là con cái của họ cùng Xuyên Tử giống nhau, trên đầu đội vải bố trắng, trên người mặc áo tang, trước dâng hương cho Cố Đại, sau đó dập đầu.

Đợi bọn họ dập đầu xong liền tiếp đón thân thích bạn bè mà họ mang đến ăn tiệc.

Mã thị cùng mấy người thân thích bạn bè ngồi một chỗ, vừa cắn hạt dưa vừa nói chuyện với người bên cạnh.

Tay nàng ta dùng khăn lụa quải quải cánh tay của nàng, ý bảo nàng ta nhìn sang bên trái.

Nàng ta vừa nhìn, chỉ thấy người ca nhi mà Cố Đại cưới đang cầm một quyển vở nói chuyện với 2 nam nhân, một khuôn mặt trắng như tuyết, eo nhỏ đến mức một tay có thể ôm trọn.

"Khó trách Cố Đại lại cưới một người ca nhi không sinh được con, hóa ra là xinh đẹp như vậy, chậc chậc."

Mã thị bản thân nhan sắc bình thường, sinh 3 đứa con xong trông già hơn tuổi thật rất nhiều, nếu không phải gia cảnh hơn Chu Đào, cũng không đến lượt nàng ta gả cho Chu Đào tuấn tú.

Cho nên nàng ta ghét nhất là những nữ nhân hoặc ca nhi có vẻ ngoài yêu mị, theo nàng ta thấy, nữ nhân hoặc ca nhi phải xấu xí một chút mới nhìn được, giống như Lâm Chân vừa nhìn là biết không phải loại tốt lành gì.

Có điều dù sao cũng là người trong nhà, nàng ta nói: "Cố Đại có bản lĩnh cưới hắn nuôi hắn, thì cũng không sao."

Bạn thân vỗ tay nàng ta: "Ngươi đúng là không hiểu chuyện, Cố Đại còn sống thì hắn thế nào ai quản được, chẳng phải Cố Đại mất rồi sao?"

"Nghe nói hắn năm nay mới 18 tuổi, dù sao cũng là tái giá, nói không chừng còn có tam giá tứ giá, nếu hắn cuỗm hết bạc trong nhà đi, Xuyên Tử kia coi như xong đời."

Hạt dưa trong tay Mã thị dừng lại, mặt đầy kinh ngạc: "Không thể nào, ngươi cũng nghe thấy hắn vừa rồi nói, sau này đồ trong nhà đều là của Xuyên Tử."

"Môi trên chạm môi dưới ai mà không nói được, ngươi cứ chờ xem, sau này còn có chuyện để mà lăn lộn."

Vốn dĩ Mã thị rất kiên định nhưng bị nàng ta nói cho lung lay, trên đường về nhà sau bữa tiệc, nàng ta lén kéo Chu Đào: "Đương gia, còn mấy ngày nữa là đến ngày hạ táng của Cố Đại, chỗ của Xuyên Tử ngươi tính sao?"

"Tính sao là tính sao?"

"Cái người kế a cha của hắn..." Mã thị dọc đường đều suy nghĩ, dứt khoát nói thẳng ra, "Ta nói là, hay là đón Xuyên Tử về nhà đi, dù sao nó cũng chỉ là một đứa trẻ 7 tuổi, tự ăn cơm tự mặc quần áo được, chúng ta chăm sóc nó mấy năm, đợi nó lớn một chút thì cưới vợ cho nó, cũng coi như là làm chút chuyện cho Anh muội tử."

Trong lòng Chu Đào lộp bộp một tiếng, hắn không biết trong nhà này từ khi nào lại có cách nói này.

Hắn nói: "Cố Đại tuy rằng không còn, nhưng Lâm Chân là a cha của nó, nó nên theo Lâm Chân mà sống."

"Ôi dào," Mã thị vỗ tay, "Ngươi cho rằng Cố Đại cưới Lâm Chân là để sống tốt à, chẳng phải là vì cái mặt đẹp của hắn sao, mà cái Lâm Chân kia, phỏng chừng cũng là nhắm vào bạc của Cố Đại đấy."

"Nếu Xuyên Tử theo hắn, đợi hắn có được bạc trong nhà, Xuyên Tử làm sao có ngày lành mà sống."

"Chúng ta không nói những chuyện khác, chỉ cần nghĩ đến Xuyên Tử là cháu ruột của muội muội ta, chắc chắn sẽ không đối xử tệ với nó. Nó đi theo chúng ta mới là tốt nhất."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play