Mọi người náo nhiệt lên đường, hàng xóm láng giềng vừa đi vừa trò chuyện.
Đèn hoa trong tay Lâm Chân vẫn còn nến, ánh sáng yếu ớt chiếu sáng con đường nhỏ dưới chân hắn. Bỗng nhiên, Lâm Tiểu Yêu đi đến bên cạnh hắn, nhìn chiếc mặt nạ trên đầu hắn: "Tam ca, đối với Xuyên Tử, huynh nghĩ thế nào?"
"Nghĩ thế nào là sao? Chờ bọn họ ở nhà ôn sách 3, 4 tháng, rồi đi phủ thành..."
Lâm Chân chưa nói xong, Lâm Tiểu Yêu đã ngắt lời, ghé sát tai hắn nói nhỏ: "Ta đang nói, chuyện hắn ái mộ huynh."
"Hô..." Đèn hoa bị gió thổi lay động, lòng Lâm Chân như ngọn nến kia, suýt chút nữa đốt cháy cả đèn giấy.
Hắn hơi trợn mắt, nhìn Lâm Tiểu Yêu: "Ngươi... Ngươi nhìn ra từ khi nào?"
Lâm Tiểu Yêu nói: "Nếu nói là nhìn ra từ khi nào, thì lần hắn bôi thuốc lên chân cho huynh ta đã thấy rồi, nhưng còn tưởng là mình nghĩ nhiều, dù sao thân phận của huynh và hắn... Nhưng hôm đó hắn dầm mưa về nhà, ta nghe thấy tiếng động nên định giúp huynh một tay, ai ngờ lại thấy cảnh đó."

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play