“Giang Thành, cậu có thể cho tớ mượn cây bút máy trong tay một thời gian được không?”

Khi Hướng Vi cất tiếng hỏi, cả phòng học đang ồn ào bỗng chốc im phăng phắc.

Mọi ánh mắt đổ dồn về phía cô, đầy kinh ngạc.

Hướng Vi – người được mệnh danh là “nữ thần không thể chạm tới” – lại chủ động mở lời với Giang Thành. Mà thứ cô muốn mượn không phải món đồ bình thường, mà là cây bút máy mà Giang Thành luôn mang theo bên người, quý như bảo vật, chưa từng rời khỏi tay.

Lại còn không phải "mượn một lát", mà là “mượn một thời gian”.

Ai cho cô dũng khí này?

Toàn trường Nam Thành Nhất Trung ai mà không biết, Giang Thành – chàng trai vừa điển trai vừa học giỏi, chưa từng có chút thiện cảm nào với những nữ sinh chỉ biết dựa vào nhan sắc.

Vậy mà Hướng Vi – người hội tụ đủ mọi đặc điểm của kiểu “bình hoa di động” – lại dám chủ động tiếp cận anh?

Cô gái ấy có khuôn mặt trái xoan thanh tú, đôi mắt long lanh như biết nói, dáng người nổi bật dù bị che khuất bởi bộ đồng phục rộng thùng thình. Mỗi nụ cười, mỗi ánh nhìn đều mang theo phong tình quyến rũ, khiến cô nhanh chóng được bầu chọn là nữ sinh khiến mười nam sinh trong trường không thể kháng cự.

Xét về ngoại hình, Giang Thành và Hướng Vi đúng là một cặp trời sinh. Nhưng đáng tiếc, trí tuệ giữa hai người lại như cách nhau cả một dải ngân hà. Một người là học bá xuất sắc nhất trường, người kia là học sinh cá biệt nổi danh lười học. Họ giống như hai đường thẳng song song, vĩnh viễn không giao nhau.

Dù từng học cùng lớp từ năm nhất, lại có không ít lần ngồi cạnh nhau, hai người vẫn chưa từng trao đổi một lời.

Vậy mà vừa khai giảng năm hai, Hướng Vi đã chủ động tiếp cận?

Quả là khó tin!

“Cậu nghĩ Thành ca sẽ đồng ý cho mượn sao?”

“Không đời nào. Mới mấy hôm trước, hoa khôi lớp xin mượn bài tập hè của anh ấy, anh ấy thậm chí không thèm liếc mắt, thẳng thừng làm ngơ. Hôm nay Hướng Vi chắc cũng sẽ nhận được kết cục tương tự thôi.”

“Tiếc thật đấy! Sao cô ấy không đến mượn bút của tôi? Tôi có hẳn một rổ bút cho cô ấy chọn!”

“Đừng mơ mộng nữa! Người ta đâu thực sự cần mượn bút, rõ ràng là muốn gây chú ý thôi.”

Giữa những tiếng bàn tán xì xào, Hướng Vi cảm thấy hơi xấu hổ. Cô liếc nhìn cánh tay Giang Thành vẫn còn lơ lửng giữa không trung và ánh mắt dường như có phần khó hiểu. Có lẽ anh cũng nghĩ như bao người khác – rằng cô lấy cớ mượn bút để tiếp cận anh.

Hướng Vi chợt thấy hối hận. Giang Thành không phản ứng, không từ chối nhưng cũng chẳng gật đầu. Sự im lặng ấy khiến cô có phần bối rối.

Quả nhiên, như mọi người đã nói… cô bị phớt lờ rồi.

Cô và Giang Thành vốn chẳng có mối liên hệ gì, đột nhiên đến mượn bút, bị làm ngơ cũng là điều dễ hiểu.

Tiếc thật…

Hướng Vi thở dài, biết điều cúi đầu định rút lui.

Nhưng vừa mới quay người, một bàn tay bất ngờ kéo lấy tay cô từ phía sau. Lực kéo không mạnh nhưng đủ chắc chắn.

Cả lớp lại rơi vào im lặng lần nữa.

Giọng nói trầm thấp, lạnh nhạt nhưng mang theo một chút dịu dàng vang lên sau lưng cô:

“Không phải cậu muốn mượn bút sao?”

Giọng anh vang vọng giữa không gian đầu thu, lành lạnh mà ấm áp lạ thường, khiến vành tai người nghe như tê dại.

Một cơn gió nhẹ lướt qua, thổi bay vài sợi tóc mái của Hướng Vi. Không hiểu sao, cô chợt rùng mình.

Cô quay người lại, bắt gặp ánh mắt sâu thẳm của Giang Thành.

Đây là lần đầu tiên cô được nhìn anh gần đến vậy. Hôm nay, anh mặc sơ mi trắng, cúc áo cài đến nút thứ hai, tay áo xắn lên gọn gàng. Cả người toát lên vẻ sạch sẽ, lạnh lùng mà lôi cuốn. Ánh mắt hờ hững, khoé môi nhếch lên như cười mà không cười, mang theo vẻ bất cần đầy khí chất của một “vương giả phản nghịch”.

Phải thừa nhận – vẻ ngoài và khí chất của Giang Thành gần như hoàn hảo. Không khó hiểu khi bao nữ sinh ngưỡng mộ anh.

“Ừm. Tớ muốn mượn.” Hướng Vi gật đầu, thầm nghĩ: anh kéo tay mình, tức là đồng ý cho mượn chứ?

Những học sinh xung quanh cũng không khỏi nghi ngờ: Chẳng lẽ Thành ca cũng không thoát được “ải mỹ nhân”?

Không! Điều khiến người ta chấn động hơn chính là—

Giang Thành đã… chủ động chạm vào tay Hướng Vi!

Chủ động!

Đây là lần thứ hai mọi người chứng kiến Giang Thành tiếp xúc thân thể với con gái. Lần trước là khi một nữ sinh trong tổ phát thanh kéo tay áo anh nũng nịu mời tham gia, anh đã dùng quyển sách đập nhẹ tay cô ấy và thẳng thừng nói:

“Chúng ta chưa thân đến mức có thể chạm vào nhau.”

Nhưng hiện tại—

Anh và Hướng Vi thân đến mức có thể trực tiếp nắm tay?

Cả lớp đều biết hai người vốn chẳng thân thiết.

Vì thế, khi Giang Thành tháo nắp chiếc bút máy màu đen rồi đưa nó cho Hướng Vi, mọi ánh mắt như muốn rơi cả con ngươi.

Hướng Vi cũng bất ngờ không kém. Cô ngơ ngẩn vài giây rồi mới đưa tay nhận lấy, tâm trạng bỗng nhẹ bẫng, bay cao như gió.

Cô vốn chỉ định thử vận may – ai ngờ lại thật sự mượn được bút.

Thực ra, dù ở kiếp trước hay kiếp này, giữa cô và Giang Thành đều không có giao tình.

Cô muốn mượn bút của anh là vì—

Cô đã trọng sinh.

Đúng vậy, Hướng Vi đã sống lại.

Kiếp trước, vì thành tích quá kém, cuối học kỳ I năm hai, cô bị em kế hãm hại, rồi bị cha ruột và mẹ kế ép buộc bỏ học, chuẩn bị gả đi. Không cam chịu, cô tranh cãi với cha tại cổng trường, không may bị xe tải mất lái đâm trúng.

Khi tỉnh lại, cô đã quay về thời điểm khai giảng năm hai – khởi đầu của tất cả.

Và cô phát hiện mình sở hữu một năng lực đặc biệt: *nghe được bút nói chuyện*.

Ban đầu cô tưởng khả năng ấy chẳng giúp được gì – vì bút của cô cũng… ngu ngốc y như chủ. Nhưng rồi cô nghĩ khác—

Không phải bút nào cũng “ngu”.

Ví dụ như bút của học bá Giang Thành, người đứng đầu toàn trường thì sao?

Bút của anh nhất định là “học bá trong các loại bút”!

Nếu có thể giao tiếp được với cây bút ấy… thì kỳ thi nào mà chẳng vượt qua được?

Chỉ là… Giang Thành luôn nổi tiếng lạnh lùng, không dễ tiếp cận. Vì mượn được bút của anh, cô đã do dự suốt mấy ngày.

Không ngờ…

Một “trận chiến” xem như đã toàn thắng.

Giang Thành… có vẻ dễ gần hơn tưởng tượng nhiều.

Thu hồi dòng suy nghĩ, Hướng Vi cúi đầu nhìn cây bút trong tay, dường như đã thấy trước cảnh mình nhờ vào “bút học bá” mà một đường thẳng tiến, tung hoành Nam Thành Nhất Trung, bước lên đỉnh cao nhân sinh. Trong lòng nàng rạo rực không thôi.

“Cảm ơn cậu.” Cô đè nén cảm xúc đang cuộn trào trong lòng, mày mắt cong cong, nở nụ cười rạng rỡ tỏa nắng với Giang Thành.

Anh chỉ khẽ đáp “Ừm” một tiếng, ánh mắt cụp xuống, rút từ túi đựng bút một cây bút khác ra, tiếp tục cúi đầu viết bài, vẻ mặt hờ hững như đang nói — “Cậu đúng là nên cảm ơn tôi.”

“…”

Quả nhiên, vẫn rất cao ngạo.

Nhưng mà… không sao cả. Dù sao người mà cô để mắt tới là "cây bút" của Giang Thành, không phải "con người"của Giang Thành.

Hướng Vi vui vẻ cất bút vào túi, đang chuẩn bị rút lui khỏi “sân khấu” trong ánh nhìn của cả lớp thì bất ngờ nghe thấy một giọng nói lười biếng, mang theo chút trêu chọc vang lên trong lòng bàn tay:

“Ồ, chẳng phải là cái học tra mà ‘chủ nhân’ ta thầm thích sao?”

Tiếng nói vang lên đột ngột khiến Hướng Vi giật mình. Dù đã sống lại một vòng, nhưng cô vẫn chưa hoàn toàn thích ứng với việc "một vật thể vô tri" lại có thể đột ngột lên tiếng như vậy.

Nhưng mà ——

Vừa rồi nó nói gì?

Cái học bá lạnh lùng, luôn tỏ ra xa cách ấy... thầm thích cô?

Hướng Vi chết đứng tại chỗ, sững sờ nhìn chằm chằm Giang Thành.

Không thể nào chứ?

Chẳng phải từ trước tới giờ cậu ta luôn rất ghét loại con gái “bình hoa” như cô sao?

Dường như nhận ra ánh mắt của cô, tay Giang Thành dừng lại một thoáng.

“Còn chuyện gì sao?” Cậu thản nhiên hỏi, đầu vẫn không ngẩng lên, tiếp tục chăm chú viết bài thi, không thèm nhìn cô lấy một lần.

Hướng Vi: “…”

Chắc chắn cây bút này nhận nhầm người rồi.

Giang Thành – người luôn được nữ sinh vây quanh như thần tượng, làm sao lại có thể "thầm thích" ai chứ? Thường thì chỉ có người khác thầm mến cậu ta thôi.

“À… Tớ sẽ cố gắng trả lại sớm nhất có thể.” Hướng Vi ho nhẹ một tiếng, tìm cớ chữa ngượng vì vừa rồi mình thất thần quá mức.

Giang Thành vẫn không ngẩng đầu, chỉ nhàn nhạt đáp: “Không gấp.”

Không gấp.

Tức là —— "cậu muốn dùng bao lâu thì dùng".

Câu nói ấy khiến tâm trạng Hướng Vi như được thổi phồng. Cô cẩn thận cất giữ cây bút Giang Thành đưa, trong lòng vui mừng như ôm được báu vật, khẽ cắn môi để che giấu nụ cười đang không ngừng tràn ra, nét mặt cong cong như ánh trăng non đầu tháng.

Biểu cảm ấy, trong mắt những bạn học xung quanh, chính là một thiếu nữ đang rung động.

Chậc, quả nhiên Hướng đại mỹ nữ đến mượn bút chỉ là cái cớ, mục đích thật sự chính là… "người cầm bút".

“Giang Thành, cậu nói xem, có phải mấy học sinh ‘đội sổ’ gần đây đều có cảm tình với cậu không?” Ngồi cùng bàn là Nguyên Dã khều vai Giang Thành, làm mặt quỷ đùa giỡn.

Ban đầu, cả lớp vốn định bầu Hướng Vi làm “hoa khôi của lớp”, nhưng vì cô học hành lẹt đẹt, hình tượng học tra ngàn năm ăn sâu vào tâm trí mọi người, lại thêm trong lớp còn một nữ sinh tuy nhan sắc không bằng cô nhưng tài đức vẹn toàn, nên cuối cùng danh hiệu “hoa khôi” đành nhường cho người khác. Hướng Vi cũng không tranh giành, vui vẻ nhận danh hiệu “đội sổ đáng yêu”, được mọi người yêu mến như người nhà, hưởng đãi ngộ đặc biệt.

Dù sao, lớp này… toàn học tra cả!

Nghe đến hai chữ “đội sổ”, khóe miệng Giang Thành gần như không nhận ra được mà khẽ nhếch. Cậu hất tay hất luôn cả Nguyên Dã sang một bên, ngẩng đầu nhìn về phía Hướng Vi đang ngồi ở bàn thứ hai tổ bốn, cười nhạt nói:

“Cô ấy thích là… cây bút của tớ.”

Nhớ đến ánh mắt Hướng Vi vừa rồi như sắp chảy nước dãi nhìn chằm chằm cây bút, khóe môi Giang Thành lại bất giác nhếch thêm chút nữa.

“Vậy còn cậu thì sao? Có thích người ta không?” Nguyên Dã như bạch tuộc dính lại, không chịu buông tha.

Giang Thành chỉ khẽ cười, vừa mở sách Vật Lý vừa thản nhiên đáp: “Chỉ là một cây bút thôi. Cô ấy thích thì cứ dùng.”

Giọng điệu vô cùng ung dung.

“Thật sự chỉ đơn giản vậy thôi?” Nguyên Dã nhướn mày, vẻ mặt rõ ràng là “tôi không tin”.

Người khác chỉ biết đó là cây bút máy Giang Thành thường dùng, nhưng không ai biết cây bút ấy đối với cậu có ý nghĩa đặc biệt. Người khác chạm vào thôi còn không được, chứ đừng nói là mượn. Ấy vậy mà hôm nay, cậu không hỏi lý do, cũng chẳng do dự mà đưa nó cho Hướng Vi.

Chuyện này… nhất định có điều gì khuất tất.

Nguyên Dã đợi một hồi, thấy Giang Thành không có phản ứng gì thêm, trong lòng cũng hiểu rõ — chờ tới thiên hoang địa lão cũng không moi được lời nào. Đành lặng lẽ gãi đầu, đổi chủ đề:

“Gần đây Hướng Vi hình như mượn bút của khá nhiều người. Top 10 trong lớp hầu như ai cũng từng cho cô ấy mượn bút. Cậu nói xem, cô ấy rốt cuộc đang làm gì thế?”

Không ngạc nhiên khi không nhận được phản hồi, Nguyên Dã cũng chẳng kỳ vọng Giang Thành trả lời, tự mình suy nghĩ một lúc, bỗng vỗ đầu bật ra: “Cô ấy… chẳng lẽ tưởng rằng trí thông minh có thể truyền qua… bút?”

Nói xong, cậu mới nhận ra ánh mắt lạnh lùng như muốn đóng băng cả lớp học của bạn thân.

Lập tức rùng mình, Nguyên Dã nhảy lùi ba mét, vẻ mặt hoảng hốt: “Làm gì dữ vậy?”

Tiếng chuông vào tiết vừa lúc vang lên.

Giang Thành không nói thêm lời nào, khẽ liếc nhìn một góc lớp học phía trước, thu sách lại, gương mặt tối sầm rời khỏi phòng học.

Nguyên Dã: “…”

Cậu biết… tiếng chuông vừa rồi là chuông vào học mà?

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play