Lúc Lương Tê Nguyệt đến ký túc xá cất hành lý thì giường vẫn còn trống, lúc trở về thì thấy bàn đối diện và bàn bên cạnh đều đã đầy đồ.
Có một người vừa từ phòng vệ sinh bên ban công đi ra, dáng người cao lớn, tóc cắt ba bảy, ngũ quan đẹp trai, mặc một chiếc áo phông trắng đơn giản và quần jean, ăn mặc hơi trung tính.
Khi thấy cô, bạn ấy cười sảng khoái, "Chào cậu, mình là bạn cùng phòng của cậu, Nguyễn Tịnh."
Một cô gái khác mặc đồng phục nữ sinh trung học, trên đầu búi hai củ tỏi, thân thiện đưa cho Lương Tê Nguyệt một ly trà sữa, vừa giới thiệu bản thân: "Đào Nghi."
Ba người trong phòng 700 đã hội ngộ đầy đủ.
Lúc đó khoa phân ký túc xá ngẫu nhiên, ký túc xá là phòng bốn người, đến lượt bọn họ chỉ còn lại ba người, cái giường trống tạm thời bị bọn họ dùng để chứa đồ lặt vặt.
Hai ngày tân sinh viên nhập học là cuối tuần, ngày hôm sau thứ hai bọn họ bắt đầu huấn luyện quân sự.
Bầu trời xanh biếc trôi lững lờ vài đám mây như bông, mặt trời nướng mặt đất rất nóng, người đứng trên đường chạy bằng nhựa màu đỏ cũng có thể cảm thấy hơi nóng bốc lên.
Trên sân vận động điền kinh một màu xanh mướt, đều là tân sinh viên năm nhất mặc quân phục.
Đội hình của Lương Tê Nguyệt do một huấn luyện viên rất nghiêm khắc dẫn dắt, họ Lưu, người cao lớn vạm vỡ, giọng nói cũng rất to.
Ngày huấn luyện quân sự đầu tiên bọn họ đã bị bắt đứng nghiêm dưới trời nắng, đứng liên tục nửa tiếng đồng hồ.
Lúc luyện tập đứng nghiêm và nghỉ, yêu cầu động tác dứt khoát, nhanh và đồng đều, tiếng bước chân chỉ được một, động tác không đều thì luyện lại.
Chỉ là hai ba động tác đơn giản, nhưng lại phải luyện đi luyện lại như vậy.
"Cứu mạng, tôi cảm thấy chân tôi sắp phế rồi."
Buổi tối sau khi kéo quân xong, Đào Nghi phát ra cảm thán giống như Lương Tê Nguyệt.
Lương Tê Nguyệt vừa về đến ký túc xá đã cởi giày, đôi chân được giải phóng trở nên thoải mái.
Thể lực của Nguyễn Tịnh tốt hơn hai người họ một chút, vẫn còn có thể đứng, cô lấy gói ngâm chân từ dưới tủ của mình ra chia cho họ, "Lát nữa tắm xong dùng nước nóng ngâm một lát, sẽ thoải mái hơn nhiều."
Đào Nghi thấy vậy thì mắt sáng lên, "Tịnh ca, cậu chu đáo quá đi."
Nguyễn Tịnh: "Chị mình bảo mình, đó là lịch sử đẫm máu và nước mắt của chị ấy khi huấn luyện quân sự năm ngoái."
Lương Tê Nguyệt mừng rỡ như nhặt được vàng, nói một câu cảm ơn.
Trong lòng lại thầm oán Lương Tứ, sao anh trai mình không chia sẻ chút kinh nghiệm nào cho cô.
Nguyễn Tịnh lấy quần áo thay xong đóng cửa tủ lại, chuẩn bị đi nhà tắm, "Mình đi tắm trước, các cậu nghỉ ngơi thêm chút đi."
Lương Tê Nguyệt là người tắm cuối cùng, lúc đi ra thấy Nguyễn Tịnh và Đào Nghi ngồi trên ghế của mình, bên cạnh đặt một cái chậu nước, đã ngồi đó ngâm chân.
Đào Nghi đột nhiên thốt lên một tiếng chửi thề.
"Tê Tê, anh họ cậu hóa ra là Lương Tứ à?"
Lương Tê Nguyệt vừa đổ nước nóng vào chậu, định dùng chân thử nhiệt độ, bị cô ấy giật mình, chân run lên, trực tiếp đạp vào, chân bị bỏng nên vội vàng nhấc lên.
"Ừm? Đúng vậy." Nhưng hình như Lương Tê Nguyệt nhớ là mình chưa từng nói chuyện này trong ký túc xá.
Đào Nghi nhanh chóng giải đáp nghi ngờ của cô: "Tớ thấy trên diễn đàn trường, có người chụp được hôm qua anh họ cậu đưa cậu về ký túc xá."
Ban đầu có người nói đây là bạn gái mới của Lương Tứ, số lượng bình luận lập tức tăng lên rất cao.
Cho đến sau đó có một người biết chuyện vào bình luận, nói lúc tân sinh viên nhập học đã tận tai nghe Lương Tứ nói đây là em họ của anh ấy.
Đào Nghi chỉ vào một tấm ảnh trong đó hỏi: "Còn có Thẩm Ký Vọng nữa?"
Lương Tê Nguyệt ghé đầu qua nhìn, là một tấm khác chụp cảnh cô và bốn người trong ký túc xá Thẩm Ký Vọng cùng ăn ở quán nướng cá.
Sau khi biết cô là em họ của Lương Tứ, phong cách bình luận bên dưới đều là "Tôi muốn nhập vào em họ này", "Đây hoàn toàn là chất liệu để tôi mơ mộng", "Cảnh tượng được bốn anh đẹp trai vây quanh là có thật sao"...
Trọng điểm sau khi Lương Tê Nguyệt xem ảnh lại là: "Sao cậu biết tên anh ấy?"
Đào Nghi: "Hot boy của Nam Thanh đó, ai mà không biết! Hơn nữa cái 'ban nhạc số' của ký túc xá họ rất nổi tiếng!"
"Ban nhạc số" là do Thẩm Ký Vọng thành lập khi còn là sinh viên năm nhất, thành viên ban nhạc chính là bốn người trong ký túc xá của họ, giọng ca chính Thẩm Ký Vọng, tay trống Lương Tứ, piano Ôn Dịch Thanh, bass Võ Kiệt.
Ban nhạc của họ đã hát một bài hát trong đêm hội mừng năm mới năm nhất và hoàn toàn nổi tiếng, bốn người đều là trai đẹp mặt đẹp dáng cao, quá thu hút sự chú ý.
Bên dưới không ít người còn moi ra thông tin cá nhân của họ.
Đặc biệt là của Thẩm Ký Vọng.
Xuất thân từ gia đình Đông y và gia đình thêu thùa kết hợp, tên ông bà nội anh chỉ cần tìm kiếm trên mạng là có mấy trang giới thiệu, đều là những người xuất sắc trong ngành.
Cha của anh, Thẩm Kính Chi, cũng là một nhân vật huyền thoại, những năm đầu từ bỏ y học để kinh doanh, tự mình khởi nghiệp, từ hai bàn tay trắng làm nên sự nghiệp, còn cưới được một vũ công rất nổi tiếng trong nước thời bấy giờ, sự nghiệp và tình yêu đều viên mãn.
Hiện nay, tập đoàn Thẩm Thị do Thẩm Kính Chi sáng lập đã là một doanh nghiệp nổi tiếng ở khu vực Nam Thành, thường xuyên có thể thấy hình ảnh của ông trên các bản tin tài chính và tạp chí.
Còn Thẩm Ký Vọng bản thân từ nhỏ đã rất xuất sắc, khả năng học tập mạnh mẽ, là "con nhà người ta" trong mắt không ít bậc phụ huynh.
Hai năm trước, với tư cách là thủ khoa khối tự nhiên của Nam Thành, anh đã thi đỗ vào khoa tài chính của Đại học Nam Thanh, tham gia các loại cuộc thi khoa học tự nhiên, làm nghiên cứu dự án cùng với giáo viên, việc gì cũng thuận buồm xuôi gió.
Sau đó, anh gia nhập anh lạc bộ âm nhạc, sau khi thay đổi nhân sự vào năm thứ hai, anh giữ chức chủ tịch câu lạc bộ âm nhạc. Lời của Đào Nghi dừng lại ở đây, "Kết quả cậu đoán xem, anh ấy đã trả lời câu gì?"
Lương Tê Nguyệt phối hợp lộ ra vẻ nghi hoặc.
"Anh ấy nói, tôi không có ý định cướp chén cơm của người khác."
Kiêu ngạo mà tự tin, cuồng vọng mà có vốn liếng, đây chính là Thẩm Ký Vọng.
Nhưng có người lại thích kiểu này, cộng thêm khuôn mặt đẹp tựa thần tiên kia, thật khó để không rung động.
Nhưng những người quen biết một chút đều biết, Thẩm Ký Vọng này tính tình phóng khoáng, không thích bị gò bó.
Anh thích cuộc sống tự do tự tại một mình, vì vậy những cô gái từng tỏ tình với anh đều bị anh từ chối.
Lý do đưa ra đều giống nhau, anh không yêu đương.
Không yêu đương có nghĩa là không muốn yêu đương, cũng sẽ không yêu đương.
Rõ ràng có khuôn mặt đào hoa, bản thân lại như cây thiết thụ không nở hoa.
Nhưng thời điểm chụp bức ảnh vài người cùng khung hình này có chút diệu kỳ, vừa đúng là khoảnh khắc Lương Tê Nguyệt nhìn trộm Thẩm Ký Vọng bị anh bắt gặp.
Trong ảnh, ba chàng trai khác đều đang cúi đầu ăn cơm, chỉ có Thẩm Ký Vọng là ngẩng đầu lên, ánh mắt nhìn về phía Lương Tê Nguyệt đối diện.
Trên mặt cô gái có vệt hồng khả nghi, không biết là vì xấu hổ hay là vì môi trường xung quanh nóng, ánh mắt nhìn Thẩm Ký Vọng có thêm vài phần ý tứ.
Ánh mắt hai người vừa đúng chạm nhau, một cách khó hiểu lại có loại ám muội quyến luyến không nói nên lời.
Đào Nghi khi nhìn thấy bức ảnh này, lại phát hiện ra một chút cảm giác "couple" từ trên người Lương Tê Nguyệt và Thẩm Ký Vọng, cảm thấy hai người khá xứng đôi, gái ngọt đi với trai ngầu.
Nhưng nghĩ lại thôi vậy, kiểu người như Thẩm Ký Vọng người bình thường khó mà "cân" được.
Cô không khỏi cảm thán: "Không biết sau này cô gái nào có thể nhổ được cây "hoa khôi" Nam Thanh của chúng ta đây."
Lương Tê Nguyệt nghe thấy lời cô nói, chỉ vào chính mình: "Có lẽ, người đó là tớ."
Đào Nghi: "Tớ cũng thấy vậy."
Lương Tê Nguyệt vừa muốn nói "Cậu có lòng tin vào tớ như vậy sao, đến bản thân tớ còn không có", kết quả Đào Nghi lại nói thêm một câu, "Dù sao thì trong mơ cái gì cũng có."
Lương Tê Nguyệt: "..."
Cô rõ ràng rất nghiêm túc mà.
*
Quân sự vẫn tiếp tục diễn ra, hy vọng mỗi ngày của Lương Tê Nguyệt chính là khoảnh khắc được phát cơm.
Nhưng huấn luyện viên cứ nhất định phải bắt các cô hát bài hát quân sự trước khi giải tán, hát không lớn thì không được giải tán.
Mỗi lần Lương Tê Nguyệt đều hát ra cái cảm giác xé tim xé phổi "Tớ muốn ăn cơm".
Cô lại còn đứng ở vị trí hàng đầu, huấn luyện viên ở gần, nghe rất rõ, còn đặc biệt lôi cô ra khen ngợi, nói phải hát lớn như vậy.
Lương Tê Nguyệt: "..."
Cạn lời.
Hôm đó, sau khi giải tán buổi trưa, mấy huấn luyện viên dẫn đội đi về hướng nhà ăn số 1.
Trên đường thỉnh thoảng lại truyền đến tiếng họ gọi người, gặp được các anh chị khóa trên và thầy cô thì chào hỏi, đây đã trở thành thói quen của họ.
Đột nhiên, tiếng "Chào các anh khóa trên" của đội vang lên như muốn xé toạc màng nhĩ.
Hơn nữa giọng của các bạn nữ còn lớn hơn một chút.
Lương Tê Nguyệt thính tai nghe được có người bên cạnh nhỏ giọng nói: "Mau nhìn kìa! Là đàn anh khóa trên Thẩm Ký Vọng."
Tất cả các giác quan của cô khi nghe thấy cái tên này đều trở nên vô cùng nhạy cảm.
Mọi thứ xung quanh đều bị tự động loại bỏ, liếc mắt một cái là có thể bắt được sự xuất hiện của anh.
Cách đội của họ chưa đến hai mét có một con đường nhỏ, hai bên trồng một ít cây hoa quế, những bông hoa nhỏ màu vàng nhạt từng chùm từng chùm rụng xuống cành, trong không khí mơ hồ bay thoảng hương hoa quế, thấm vào lòng người.
Bóng dáng của Thẩm Ký Vọng xuất hiện ở đó, phía sau là Vũ Kiệt.
Thiếu niên dáng người cao lớn, vạm vỡ, bước đi lười biếng, tóc ngắn màu đen gọn gàng, ngũ quan tuấn tú, góc cạnh rõ ràng, khí chất nổi bật giữa đám đông.
Sau khi nghe thấy tiếng động, anh khẽ nâng mí mắt nhìn qua, ánh mắt hờ hững, tầm mắt nhanh chóng lướt qua đám đông.
Ngược lại khi nhìn thấy người dẫn đội phía trước, Thẩm Ký Vọng chủ động cất tiếng gọi: "Chào huấn luyện viên Lưu."
Trùng hợp là, khóa quân sự năm nhất của anh cũng do huấn luyện viên Lưu này dẫn dắt.
Huấn luyện viên Lưu cũng có ấn tượng sâu sắc về anh, "Thật khó có được khi cậu nhóc này vẫn còn nhớ đến tôi."
Thẩm Ký Vọng: "Không dám quên."
Khi anh nói câu này là đang mỉm cười, cằm góc cạnh lạnh lùng hơi nhếch lên, nốt ruồi lệ ở đuôi mắt phải khẽ lay động theo đôi mắt cong lên, vô cùng mê hoặc.
Trong đội có không ít bạn nữ đỏ mặt vì nụ cười của anh, khe khẽ trò chuyện, miệng không ngớt "Đẹp trai quá", "Giọng cũng hay quá".
Võ Kiệt dạn dĩ hơn anh ta một chút, gọi thẳng "Lão Lưu", nhìn đám tân sinh viên mặc đồ rằn ri phía sau anh, rồi hỏi anh năm nay dẫn quân cảm giác thế nào.
Huấn luyện viên Lưu đùa: "Ngoan hơn mấy cậu nhiều."
Võ Kiệt lại tán gẫu với huấn luyện viên Lưu vài câu, may mà huấn luyện viên Lưu còn nhớ phải đưa đám tân sinh viên này đi ăn cơm, nên nói lần sau có dịp lại nói chuyện tiếp.
Đoàn quân xanh rằn ri phía sau anh ta lại tiếp tục tiến về phía nhà ăn, Thẩm Ký Vọng và Võ Kiệt thì đi ngược hướng, hai hàng người như hai đường thẳng song song không giao nhau.
Võ Kiệt là người đầu tiên phát hiện Lương Tê Nguyệt đi ở cuối hàng.
Hôm nay cô bé cũng mặc bộ đồ rằn ri xanh, bộ đồ hơi rộng so với người cô, làn da lộ ra bên ngoài trắng như phát sáng. Cô còn đội mũ quân sự, tóc cột ra sau, đôi mắt xinh đẹp lộ ra, vừa đen vừa sáng.
Nhìn thấy bọn họ thì cười, đuôi mắt cong cong như vầng trăng khuyết, khóe môi có lúm đồng tiền duyên dáng, bên trái có một chiếc răng khểnh, càng thêm tinh nghịch, linh động đến lạ.
Còn giơ tay vẫy vẫy bọn họ, má ửng hồng, dáng vẻ ngoan ngoãn lại đáng yêu.
Đợi cả hàng quân đi xa rồi, Võ Kiệt vẫn chưa thể hoàn hồn từ nụ cười vừa rồi của Lương Tê Nguyệt, ôm ngực, ra vẻ tim đập loạn xạ.
"Ngọt ngào quá, thì ra đây là kiểu gương mặt 'mối tình đầu quốc dân' mà trên mạng hay nói."
Chỉ cần cười một cái là có thể ngọt đến tận xương tủy.
Thẩm Ký Vọng phá đám nói: "Dáng vẻ bây giờ của cậu, có chút giống như bị bệnh tim."
Võ Kiệt: "..."
Võ Kiệt quay đầu nhìn anh, nhìn chằm chằm khuôn mặt tuấn tú kia, muốn giận mà không giận được. Võ Kiệt: "Vậy cậu có biết kiểu người như cậu thì gọi là gì không?"
Thẩm Ký Vọng rất tự biết mình: "Trai đẹp."
"..."
Võ Kiệt: "Gọi là gương mặt thất tình quốc dân."
Sợ anh không hiểu ý nghĩa của từ này, Võ Kiệt lại bổ sung thêm ba chữ: "Tướng tra nam!"
Thẩm Ký Vọng: "..."
Tác giả có lời muốn nói:
Thẩm Ký Vọng: Có phải cậu ta đang khen mình không?
Phải phải phải.
#Tôi tự ngược đãi tinh thần mình#
"Gương mặt thất tình quốc dân" ở đây chỉ tướng tra nam bị yêu mà không được.