“Thi xong đại học rồi mà sao tiệm net nhà mình lại vắng hoe thế này? Mấy đứa học sinh ngày thường cứ rêu rao thi xong sẽ đến đây cày game ba ngày ba đêm đâu cả rồi?”
Ông chủ tiệm net nhìn sảnh lớn chỉ có lác đác vài người ngồi, không khỏi thắc mắc.
Đó là một lập trình viên trung niên bị công ty sa thải, mỗi ngày vẫn ra vẻ đi làm nhưng thực chất là đến tiệm net ngồi lì cả ngày.
Là gã trùm trường cấp ba kế bên, nổi tiếng đánh đâu thắng đó, hứa hẹn sẽ dẫn đàn em đến ủng hộ tiệm, nhưng thực tế chỉ mở một máy rồi cả đám bu lại xem.
Là một blogger ẩm thực cầm camera đến quay review tiệm, trên bàn bày đầy đồ ăn, nhưng ngoài gói mì tự gọi, còn lại đều do ông chủ đây mời.
Còn cậu học sinh cấp ba trong góc kia thì coi tiệm net như giường, co ro ngủ ở đó cả đêm, giờ vẫn gục đầu xuống bàn không nhúc nhích, trông như đã chết rồi.
Khoan đã, mới nãy đám trùm trường kia chơi game bắn bi ồn ào như vậy mà cũng không đánh thức được cậu học sinh đó.
Gương mặt béo ị của ông chủ tiệm net bỗng chốc trắng bệch, nhớ lại tin tức gần đây về một học sinh nào đó đột tử ở tiệm net vì thức đêm chơi game.
Ông ta mới tiếp quản tiệm net này được vài ngày, chẳng lẽ sắp biến thành hiện trường án mạng rồi sao, lẵng hoa khai trương còn chưa kịp dẹp nữa là.
Ông chủ ôm lấy lồng ngực đang đập thình thịch, run rẩy gọi cậu nhân viên trực quầy trẻ tuổi: “Tiểu Sinh, ra xem thằng nhóc ở góc kia thử, nó...”
Cậu nhân viên trực đêm còn một tiếng nữa là hết ca, đang gà gật buồn ngủ, lững thững đi về phía góc phòng: “Biết rồi sếp, để em gọi nó nạp thêm tiền.”
Ông chủ tiệm net trơ mắt nhìn cậu nhân viên cứ thế đi thẳng về phía cậu học sinh không rõ sống chết, mấy chữ còn lại trong miệng bật ra từng chút một: “...xem nó chết chưa.”
“Này cậu ơi, tỉnh tỉnh, còn chơi tiếp không, chơi tiếp thì nạp thêm tiền nhé, quán nhỏ không kham nổi đâu...”
Lúc Thích Hủ bị lay tỉnh, đầu cậu đau như búa bổ.
Trán cậu rịn một lớp mồ hôi mỏng, mu bàn tay gầy trơ xương còn hằn mấy vết sẹo bỏng, ngón tay siết chặt thành nắm đấm, đầu ngón tay trắng bệch.
Trước khi chết, từng thước phim của 28 năm cuộc đời hiện lên. Những ngày ở thôn Thích Gia bị Thích Quốc Huy đấm đá, cánh tay bị dí tàn thuốc, đói đến mức phải vào chuồng heo tranh ăn với heo, mỗi tối lén lút cầm sách giáo khoa và đề cương thầy giáo mang từ thành phố về làm bài trong chuồng heo.
Thi đại học xong, Thích Quốc Huy biết tỏng ý định muốn rời nhà của cậu, bèn sai mấy ông chú ông bác trong thôn đè cậu xuống, trói lại rồi quẳng vào phòng chứa củi.
Ngay khi cậu nghĩ mình sẽ lỡ mất việc điền nguyện vọng đại học, thì cậu được nhà họ Thẩm đón về.
Cậu là con trai của nhà họ Thẩm ở thủ đô. Năm đó, bà Thẩm trên đường xuống nông thôn thì sinh non, người mẹ nuôi biết mình không còn sống được bao lâu đã cố tình tráo đổi hai đứa trẻ có thân phận một trời một vực ở bệnh viện.
Lúc bị bắt, Thích Quốc Huy một mực chối bay chối biến chuyện tráo con, đổ hết tội lỗi lên người vợ đã mất. Nhưng khi người nhà họ Thẩm đến đón Thích Hủ, Thích Quốc Huy lại nhìn chiếc Porsche với ánh mắt đầy mong đợi, hồ hởi hỏi: “Con trai tôi đâu rồi?”
Được nhận về nhà họ Thẩm, Thích Hủ từ đó một bước lên mây, có tiền tiêu vặt xài không hết, cả tủ quần áo hàng hiệu chưa từng thấy bao giờ, sơn hào hải vị chưa từng được nếm.
Nhưng cậu lại bị ánh mắt người đời, bị những lời đồn thổi chi phối, trở nên chẳng còn giống Thích Hủ của thôn Thích Gia ngày nào, người từng tràn đầy hy vọng vào tương lai.
Bởi vì sự khác biệt về giáo dục từ nhỏ, ai ai cũng so sánh cậu với Thẩm Trạch Dư, từ hành vi cử chỉ, thành tích, giao tiếp, thậm chí cả cách ăn mặc.
— “Vẫn là đứa con tự tay nuôi dạy mới ra dáng, thằng nhỏ kia đến dao nĩa cũng không biết dùng, nhìn mất mặt quá.”
— “Rõ ràng nó mới là con ruột của ông bà chủ, sao chẳng giống họ chút nào, cậu chủ nhỏ chơi dương cầm hay biết bao.”
— “Sau này mấy buổi tiệc tùng đừng cho Thích Hủ tham gia nữa, nó không hợp với những chỗ đó đâu.”
Thích Hủ càng tỏ ra bất mãn với cha mẹ ruột, họ lại càng tỏ ra yêu quý Thẩm Trạch Dư. Cậu hiểu rõ vị trí của mình trong nhà họ Thẩm, chỉ có thể liều mạng vùng vẫy leo lên, hy vọng một ngày nào đó họ sẽ nhìn thấy cậu.
Sự khó chịu và ghen tị như những sợi dây leo đầy gai nhọn điên cuồng mọc lan trong lòng cậu, đâm vào trái tim đang thổn thức đến mức máu thịt mơ hồ.
Cậu cố gắng chứng minh bản thân, chứng minh mình không thua kém Thẩm Trạch Dư, chứng minh mình mới là con ruột nhà họ Thẩm. Nhưng tất cả những gì cậu làm đều trở nên vô nghĩa trước sự thiên vị, lòng tự trọng bị người ta chà đạp dưới gót chân.
Thức trắng cả tuần, Thích Hủ cuối cùng cũng hoàn thành xuất sắc dự án đang dang dở trước sinh nhật 55 tuổi của cha mình. Cậu còn chưa kịp thay quần áo đã vội vã chạy từ công ty về nhà họ Thẩm.
Tiệc sinh nhật chưa bắt đầu, người làm báo cho cậu biết cha đang ở thư phòng trên lầu. Cậu cầm theo bản hợp đồng, hăm hở bước hai bậc một lên lầu.
“Ba, bản hợp đồng chuyển nhượng cổ phần này con không thể ký. Đây là đồ của Thích Hủ, con không thể nhận.”
“Trạch Dư, số cổ phần này là ba vô điều kiện chuyển cho con, không liên quan gì đến nó cả. Ba mới là tổng giám đốc của tập đoàn Thẩm thị, nó chỉ là một phó giám đốc hữu danh vô thực thôi.”
“Trạch Dư, đây là ba ngầm đồng ý với anh cả con. Tiểu Hủ tham vọng quá lớn, còn con lại quá lương thiện, hiểu chuyện. Nếu ba với mẹ con có mệnh hệ gì, ba sợ nó không dung được con. Bọn ta phải trải đường sẵn cho con, để con cả đời vô lo, như vậy bọn ta mới yên lòng nhắm mắt.”
“Ba, ba đừng nói vậy. Con ký là được rồi. Ba với mẹ nhất định sẽ sống lâu trăm tuổi.”
Đứng ngoài thư phòng, Thích Hủ nghe cuộc đối thoại của "gia đình" bên trong mà không hề tức giận, thậm chí nghe mà còn bật cười.
28 năm cuộc đời của cậu thật quá nực cười, còn nực cười hơn cả một tên hề mua vui.
Thích Hủ dứt khoát xoay người bỏ đi. Cậu quyết định nộp đơn từ chức, rời khỏi nhà họ Thẩm, sống cuộc đời thực sự thuộc về mình.
Ngay lúc xuống cầu thang, vì thức đêm nên tim đập nhanh, cậu hụt chân ngã lăn xuống, đầu đập mạnh vào tường, cứ thế lăn một mạch xuống chân cầu thang, hai mắt nhòe đi vì máu.
Cậu nhìn lên chùm đèn pha lê tinh xảo lộng lẫy trên trần nhà. Mỗi một viên pha lê được mài giũa tỉ mỉ trên đó đều là người nhà họ Thẩm, còn cậu chỉ là một hạt bụi nhỏ bám víu, chẳng đáng là bao, khẽ thổi là bay mất.
Trái tim Thích Hủ nguội lạnh, cậu từ từ nhắm mắt lại. Mệt quá rồi, cuối cùng cũng có thể nghỉ ngơi thật tốt.
Vai cậu liên tục bị lay, giọng nói bên tai càng lúc càng mất kiên nhẫn.
“Này cậu kia, định ăn vạ không chịu dậy hả? Tôi thấy người ta ăn quỵt cơm chứ chưa thấy ai chơi quỵt tiền net bao giờ. Để tôi xem cậu tên gì, sau này viết cái biển cấm cửa cậu luôn.”
"Tiểu Sinh, đừng có lắc..." Ông chủ tiệm net ngăn cậu nhân viên lại, sợ làm gì bất kính với người chết, “Cậu thử xem nó còn thở không.”
Tiểu Sinh ngơ ngác: “Thở gì mà thở, người ta có chết đâu.”
Ông chủ tiệm net: “Cậu lay mạnh thế mà nó không tỉnh, chắc chết rồi.”
Cơn buồn ngủ của Tiểu Sinh bay biến trong một giây, tay cậu run còn nhanh hơn lúc bấm WAD, ngón tay còn chưa kịp đưa đến gần mặt cậu học sinh thì đã thấy cậu ta nghiêng đầu, dùng một tư thế cực kỳ quái dị ngồi dậy khỏi bàn, miệng lẩm bẩm.
Xác chết vùng dậy!
“A ——”
Hai tiếng hét thất thanh vang vọng khắp tiệm net, dọa cho gã lập trình viên đang chơi Liên Minh Huyền Thoại hoảng loạn bấm nhầm nút F Tốc Biến, trực tiếp biếu không một mạng cho đối thủ, bị đồng đội chửi như tát nước.
Gã trùm trường đang chơi game bắn bi quên cả bấm nút, viên bi rơi thẳng xuống, bị đàn em cười nhạo một phen, sau đó đứa đàn em ăn ngay một cú cốc đầu.
Blogger review quán sợ đến mức run tay, làm đổ cả tô mì gói lên màn hình.
Thích Hủ nghĩ mình bị ngã cầu thang gãy cổ, vậy mà cũng không chết, đúng là mạng lớn.
Cậu khẽ cử động cổ sang trái, đau nhói, không nhịn được chửi thầm vài câu.
“Bạn học?”
“Đồng chí?”
“Hồn ma?”
Lấy đầu làm trung tâm, thân người cậu xoay về phía có tiếng nói. Thích Hủ thấy một người béo, một người gầy, trên người không mặc áo blouse trắng, không phải bác sĩ.
Tiểu Sinh đưa ngón tay đến dưới mũi Thích Hủ, cảm nhận được một luồng hơi nóng, hét lớn: “Sống rồi!”
Cậu ta và ông chủ ôm nhau khóc rống, vừa khóc vừa cười.
Thích Hủ không thể tin vào mắt mình. Gạch men ô vuông đen trắng sặc sỡ trên tường, dưới đất lại là nền xi măng giả kiểu cũ kỹ, hoàn toàn là phong cách trang trí thịnh hành nhất của các tiệm net mười năm trước.
Cậu lại cử động cái cổ đang vẹo của mình một lần nữa, cơn đau chứng minh tất cả những điều này không phải là mơ, mà là sự thật.
Tiệm net Thanh Điểu. Đây là tiệm net đầu tiên Thích Hủ bước vào sau khi được đón từ thôn Thích Gia về thủ đô. Cậu nhớ rất rõ, vì tiệm net này nằm ngay cạnh trường cấp ba mà Thẩm Trạch Dư theo học.
Khi đó, cậu bị sự phồn hoa của thủ đô làm choáng ngợp, càng bị sự bề thế của ngôi trường kia làm cho kinh ngạc. Ma xui quỷ khiến thế nào, cậu đã mua một bộ đồng phục cũ, giả vờ mình là học sinh của trường Hải Trung, tự thỏa mãn và lấp đầy khoảng trống trong những năm tháng đi học của mình. Sau đó, cậu đến tiệm net, đăng nhập vào diễn đàn của trường, tìm kiếm thông tin về Thẩm Trạch Dư.
Đó cũng là lần đầu tiên cậu biết được mức độ nổi tiếng của Thẩm Trạch Dư qua diễn đàn. Gần một ngàn tầng bình luận đều là lời tỏ tình với cậu ta, nào là khí chất cao quý, thành tích xuất sắc, cùng với Tạ Hoài – con trai độc nhất của nhà họ Tạ – được mệnh danh là song kiếm của Hải Trung, một người đứng thứ hai toàn khối, một người đứng nhất toàn khối, lại còn là bạn thanh mai trúc mã.
"Bạn học, cậu không sao chứ?" Tiểu Sinh quan tâm hỏi.
Đầu óc Thích Hủ choáng váng, mắt thì căng tức, cậu thở ra một hơi nặng nề, liệt người ngồi phịch xuống ghế: “Cảm ơn, tôi không sao. Tôi thiếu bao nhiêu tiền?”
Tiểu Sinh nói: “5 tệ cậu trả lúc trước đã hết rồi. Tính từ tối qua đến giờ là bao đêm, tổng cộng 15 tệ.”
Thích Hủ lục trong túi ra một xấp tiền nhàu nhĩ. Đây là số tiền Thích Hủ kiếm được từ việc lén lút làm thêm ở ngoài thôn Thích Gia, một tháng được 20 tệ. Đi net một lần mà tốn những 20 tệ.
Thích Hủ của tuổi 28 đã quên mất Thích Hủ của tuổi 18 nghĩ gì trong đầu.
Sau khi Thích Hủ trả tiền xong, Tiểu Sinh nói: “Còn 15 phút nữa là tròn một tiếng, cậu có thể chơi thêm 15 phút.”
Khi hai người kia rời đi, Thích Hủ ngồi yên tại chỗ, lặng lẽ tiêu hóa mọi chuyện.
Cậu vẫn cảm thấy không thể tin nổi. Ngã cầu thang một cái, quay về tuổi 18. Ông trời đã cho cậu một cơ hội lựa chọn lại từ đầu, ngay thời điểm vừa được nhà họ Thẩm nhận về, tất cả đều bắt đầu lại.
Đầu óc Thích Hủ vẫn còn hỗn loạn, chìm vào suy tư, hoàn toàn cách biệt với thế giới bên ngoài.
Cửa đột nhiên vang lên một giọng nói: “Mấy đứa em Hải Trung ơi, 'Địa Trung Hải' tới rồi, chạy mau!”
"Địa Trung Hải" là biệt danh của thầy giám thị trường Hải Trung, thường xuyên lượn lờ ở mấy lùm cây nhỏ, tường rào, hồ nước trong trường, và cả các tiệm net nữa.
Gã trùm trường nghe vậy liền dẫn theo một đám đàn em hoảng loạn chạy ra cửa sau, miệng còn la lớn: “Cảm ơn đàn anh nhắc nhở, ơn này khắc cốt ghi tâm, sau này nhất định báo đáp!”
Từ cửa bước vào là một nam sinh tóc nhuộm bạch kim, tai đeo khuyên, dáng vẻ cà lơ phất phơ đi vào: “A Hoài, mày đổi tính thích giúp người từ bao giờ thế?”
Chưa thấy người đã nghe tiếng, một giọng nói trầm thấp dễ nghe, mang theo vẻ lười biếng mệt mỏi truyền đến.
“Mình bị ướt mưa thì thôi, đâu cần phải xé ô của người khác làm gì.”
Gã tóc bạch kim nói: “Nhưng mày không nói cho bọn nó biết 'Địa Trung Hải' đang chờ ở cửa sau à, thế chẳng phải đẩy đàn em vào chỗ chết sao.”
“Thi đại học xong não cũng vứt đi đâu mất rồi, nhất thời không nhớ ra.”
Một bàn tay với những đốt ngón tay rõ ràng vén rèm cửa lên. Người bước vào dáng rất cao, ít nhất cũng phải 1m85, đầu đội mũ lưỡi trai, vành mũ kéo thấp che khuất gương mặt, một tay đút túi quần, khóe miệng nhếch lên một nụ cười thờ ơ.
Gã tóc bạch kim thành thạo đến quầy mở máy, quay đầu hỏi: “Vào phòng riêng nhé, ngoài sảnh đông người quá... à mà, hình như cũng chẳng có mấy ai.”
Tạ Hoài ngước mắt nhìn lướt qua sảnh lớn, phát hiện ở góc phòng vẫn còn một "cậu em" chưa kịp "bung dù".
Tiếng la hét thất thanh vọng lại từ cửa sau, xem ra hôm nay thầy giám thị bội thu, theo thói quen cẩn thận của ông ta, chắc chắn sẽ vào kiểm tra xem có con cá nào lọt lưới không.
Đúng là, hôm nay thật sự có một con cá lọt lưới.
Tạ Hoài không trả lời gã tóc bạch kim, mà đi thẳng về phía góc phòng.
“Ê, đi đâu đấy?”
Tạ Hoài không quay đầu lại: “Mày mở máy trước đi, tao đi che ô cho thiếu niên gặp mưa.”
Gã tóc bạch kim lẩm bẩm: “Ngày thường có thấy mày tốt bụng thế đâu.”
Mặt bàn máy tính bị gõ mạnh hai cái, Thích Hủ theo phản xạ ngẩng đầu lên.
Ánh mắt hai người chạm nhau, rõ ràng cả hai đều có chút sững sờ trong khoảnh khắc.
Thật ra Thích Hủ rất giống vợ chồng nhà họ Thẩm, câu nói "con cái thừa hưởng hết ưu điểm của cha mẹ" được thể hiện rõ ràng trên người cậu.
Thiếu niên có gương mặt tuấn mỹ, làn da trắng nõn, đôi mắt sâu thẳm trong veo như mặt hồ, đó là một đôi mắt đa tình. Bộ đồng phục trường Hải Trung càng tôn lên vẻ ngây thơ lương thiện của cậu, đúng chuẩn con ngoan trò giỏi.
Ánh mắt Tạ Hoài từ từ chuyển từ khuôn mặt đối phương xuống huy hiệu trường trên ngực áo, đúng là đồng phục Hải Trung, sao anh ta chưa từng thấy cậu học sinh này ở trường nhỉ.
Thích Hủ nhận ra người trước mặt là Tạ Hoài thời niên thiếu, người bạn thanh mai trúc mã lớn lên cùng Thẩm Trạch Dư.
Sau lần xấu mặt ở buổi yến tiệc đầu tiên trong đời, cậu không còn tham gia bất kỳ buổi yến tiệc nào của giới thượng lưu nữa, quan hệ với Tạ Hoài cũng chỉ là vài lần lướt qua vội vã ở trường.
Sau khi tốt nghiệp, Tạ Hoài ra nước ngoài du học, Thẩm Trạch Dư cũng đi theo, nhưng 2 năm sau Thẩm Trạch Dư học xong thạc sĩ thì về nước, còn Tạ Hoài tiếp tục học lên tiến sĩ.
Mãi đến năm Thích Hủ lên làm phó giám đốc Thẩm thị, mới có dịp gặp mặt Tạ Hoài chính thức với tư cách đối tác trong một bữa tiệc ăn mừng.
Đêm đó, Thẩm Trạch Dư kè kè bên cạnh Tạ Hoài không rời nửa bước.
Thích Hủ cầm ly rượu đến mời Tạ Hoài, liền bị Thẩm Trạch Dư chặn lại. Cậu ta cau mày, trách móc nói với Tạ Hoài: “Anh hứa với em là không uống rượu rồi mà, sao lại nuốt lời thế.”
Cuối cùng, Thẩm Trạch Dư giật lấy ly rượu trên tay Tạ Hoài đặt xuống bàn, kéo anh đi. Tạ Hoài bất đắc dĩ mặc kệ hành động của Thẩm Trạch Dư, chỉ hướng về phía cậu với ánh mắt áy náy.
Thích Hủ ngửa cổ uống cạn ly rượu, dạ dày trống rỗng nóng rát đau đớn.
Cậu nhớ kiếp trước mình không hề gặp Tạ Hoài ở tiệm net.
Tạ Hoài thấy đôi mắt cậu càng thêm mơ màng, không nhịn được lên tiếng nhắc nhở: “Đàn em, thầy giám thị tới rồi, sao cậu còn chưa chạy?”
Anh ta nhìn về phía màn hình máy tính, nói đầy ẩn ý: “Đừng tưởng xem diễn đàn trường thì thầy không bắt cậu, cho dù xem video học tập cũng bị ghi tội như thường.”
Tiếng ồn ào ở cửa sau ngày càng gần, "Địa Trung Hải" sắp sửa xuất hiện.
Thích Hủ vẫn thờ ơ, như người mất hồn.
Tạ Hoài nhìn đôi mắt tròn xoe như mắt mèo của cậu học sinh, chẳng hiểu sao đầu óc nóng lên, liền nắm lấy cổ tay Thích Hủ, bất chấp tất cả kéo cậu chạy về phía cửa trước.
Thầy giám thị vừa giáo huấn đám học sinh phía sau vừa đẩy cửa sau bước vào, bóng dáng đang chạy vội phía trước lập tức thu hút ánh mắt ông ta.
Ông ta nhận ra một trong hai người, tức giận hét lớn: “Tạ Hoài, cậu đứng lại đó cho tôi! Thi đại học xong rồi còn không biết điều, thằng nhóc thối còn dám rủ rê đàn em nữa hả!”