Vừa nãy hắn còn đỏ mặt, hạnh phúc đến mức tưởng như đầu sắp nổ tung, giờ thì mặt tái mét, thầm nghĩ chẳng lẽ mình là cầm thú sao? Tuổi trẻ bồng bột cũng không thể suy nghĩ lung tung như vậy chứ.
Nhưng mặc kệ đại não hắn nghĩ gì, thân thể lại vô cùng thành thật. Hắn ra vẻ ngượng ngùng, ngó nghiêng xung quanh, ánh mắt lấp lánh, chậm rãi ngồi xuống bên cạnh bạch y thanh niên, mặt đỏ như quả táo, buột miệng nói: "Tiểu Thanh ca ca, đêm nay trăng đẹp quá."
Phản ứng của hắn khiến Lý Thanh Nguyên yên tâm.
Chu gia gia nói quả nhiên không sai, tiểu thất đột nhiên trở nên lơ đãng là vì lâu lắm không ngủ. Tu sĩ tuy rằng không cần ngủ, nhưng không có nghĩa là không thể ngủ. Việc không ngủ trong thời gian dài sẽ ít nhiều gây ra vấn đề. Bởi vậy, dù là phụ thân hắn, cứ một thời gian cũng sẽ ngủ đông một giấc.
Có điều, Lý Thanh Nguyên không ngờ tiểu thất đã nhiều năm không ngủ, chẳng lẽ là do bị Đại Hạ thần triều truy đuổi suốt ngày, không thể an tâm ngủ được sao? Nghĩ đến đây, Lý Thanh Nguyên không khỏi cảm thấy đau lòng.
Hắn quá chậm hiểu, vậy mà không nghĩ tới điều này. Dạo gần đây hắn chỉ cho tiểu thất cùng mình nói chuyện phiếm, tu luyện, đi dạo phố, chưa từng nghĩ đến việc để đối phương nghỉ ngơi cho tốt. Chu gia gia kiến nghị thật kịp thời!
Lý Thanh Nguyên gật đầu, ánh mắt hạ xuống, nhẹ giọng hỏi: "Ngươi không cởi quần áo sao?"

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play