Theo lý thuyết, Vương Lập lão đầu này hôm nay đã sớm không còn trẻ trung gì cho cam, mái tóc điểm sương, bạc trắng cả nửa đầu. Nhưng nếu chỉ nhìn mặt, lại chẳng mấy ai cảm thấy hắn quá già nua, thêm vào đó là cái giọng kể chuyện đầy cảm xúc cùng những động tác minh họa sinh động, mấy gã tiểu hỏa tử trẻ tuổi e rằng cũng chẳng sánh bằng hắn. Cái nghề kể chuyện này, quả thật vừa cần kỹ thuật, lại vừa tốn sức lực.
Nói đi cũng phải nói lại, Vương Lập hắn kể chuyện ở cái trà lâu này là đối diện trực tiếp với người nghe, không cần cố gắng tạo dựng khẩu kỹ để mang đến cảm giác chân thực sống động như tận mắt chứng kiến, xem ra cũng đã là thoải mái hơn nhiều rồi.
Vừa thấy Kế Duyên bước vào, lập tức có tiểu nhị quán trà chạy tới đón tiếp.
"Khách quan, ngài xem kìa, mấy cái bàn lớn kia đều kín chỗ cả rồi. Nếu ngài chỉ muốn uống trà, trên lầu có phòng riêng, còn nếu ngài muốn nghe truyện, vậy chỉ có thể ủy khuất ngài ngồi tạm bên cạnh quầy hàng, hoặc là đứng ở đó uống trà thôi ạ."
"Đương nhiên là ta muốn nghe truyện rồi, cứ cho ta ngồi bên quầy hàng đi."
"Hắc hắc, khách quan cũng là nghe danh mà tới đây phải không ạ? Vương tiên sinh kể truyện hiếm có lắm đấy, ngài mời!"
Kế Duyên cũng chẳng câu nệ, đi thẳng tới quầy hàng, gọi một bình trà, một đĩa lạc rang muối, rồi vừa uống trà vừa nghe truyện.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT