Lão Quy vội vàng di chuyển thân thể, khiến tất cả mọi người kinh hãi. Người Ngụy gia khẩn trương đề phòng, không ít kẻ đã nắm chặt binh khí, chỉ là võ công có tác dụng bao nhiêu thì trong lòng ai nấy đều không chắc.
Hiện tại áp lực hoàn toàn khác biệt so với đối mặt cao thủ võ lâm, đây là một con rùa khổng lồ, là Yêu Quái tu luyện không biết bao nhiêu năm. Dù gia chủ Ngụy Vô Úy mở miệng gọi một tiếng "Tiên trưởng", nhưng không ai cảm thấy đây là tiên cả.
Đại bá và Tam thúc của Ngụy gia, cùng lão quản gia, đã đứng thành thế tam giác, dựa sát vào nhau, chân khí trong cơ thể bùng lên, chuẩn bị sẵn sàng liều mạng bất cứ lúc nào.
Ngụy Vô Úy gần như phải dựa vào ý chí mới nhịn được không lùi lại, đồng thời đưa tay ngăn những người khác, ra hiệu không nên manh động.
"Vị, vị tiên trưởng này an tâm chớ vội! Ngụy mỗ quả thực đã gặp qua một vị cao nhân..."
Thấy Ngụy Vô Úy lên tiếng, lão Quy dường như ý thức được mình thất thố, thoáng bình tĩnh lại, thân thể căng cứng cũng thả lỏng.
"Ngụy gia chủ bị kinh sợ rồi, lão Quy ta cũng là nhất thời nóng vội, mời nói tiếp!"
Ngụy Vô Úy nuốt nước bọt, trong lòng cũng đang cấp tốc suy tính phải làm sao. Tình huống hiện tại không phải là hắn có nói ra sự tồn tại của Kế tiên sinh hay không, mà là cho dù nói thật thì có thể giải quyết êm đẹp vấn đề hay không.
Kế tiên sinh đã đi xa rồi, ai biết có còn trở lại hay không, dù có trở lại thì đến khi nào, nhân vật thần tiên có quan niệm thời gian giống phàm nhân sao?
Liệu lão Quy có nghĩ như vậy không? Vạn nhất Ngụy mỗ nói thật, nhưng lão Quy lại cho rằng hắn từ chối, lừa gạt thì sao?
Trong hai nhịp thở, Ngụy Vô Úy suy tính rất nhanh, biết rõ nếu không nói thì chỉ sợ Yêu Quái này sẽ không giữ được bình tĩnh nữa.
"Vị tiên trưởng này, ta hữu duyên gặp qua một vị thế ngoại cao nhân, nhưng lại sợ tùy tiện tiết lộ thân phận của người sẽ khiến người không vui, ta xin phép nói những gì ta cho là có thể nói cho ngài, ngài nghe xong rồi hãy suy tính sau, thế nào?"
Lão Quy ngẩng đầu nhìn thẳng vào nam tử phúc hậu trước mặt.
"Tốt, mời nói!"
"Haizz..."
Ngụy Vô Úy khẽ run, dùng ống tay áo lau mồ hôi trên trán, đây vừa là thật sự sốt sắng, vừa là một biểu hiện yếu thế, để lão Quy hiểu rằng hiện tại hắn không dám nói dối.
"Ban đầu tại hạ nghe nói ở Đức Thắng Phủ có hiệp sĩ tru sát mãnh hổ ăn thịt người trong núi, thu được một bộ da Bạch Hổ hoàn chỉnh, thêm nữa lão thái gia trong nhà sắp đến thọ thần sinh nhật, liền nảy sinh ý định đi mua, dù sao da hổ Ngụy gia ta có, nhưng da Bạch Hổ quả thực hiếm thấy."
"Tại lần đó, ở trong huyện cùng vị Huyện Thừa trò chuyện, lần đầu tiên ta gặp được tiên sinh."
Lão Quy mở to mắt, hắn nhạy cảm chú ý tới cách Ngụy Vô Úy dùng từ, sự thay đổi vô thức đó hoàn toàn là kính trọng từ trong tâm mà ra.
"Lúc ấy tiên sinh còn nhìn ta một chút, ta vốn tưởng rằng chỉ là do tại hạ và Huyện Thừa bàn luận đến tiên sinh, nên người mới liếc qua, bất quá bây giờ nghĩ lại, tiên sinh nhất định đã phát giác ra ta lúc đó tai họa sắp tới!"
Lão Quy khẽ động trong lòng, mở miệng dò hỏi:
"Là tên Trịnh Thiên Thu kia tìm đến ngươi?"
"Đúng vậy, tên Trịnh Thiên Thu đó cùng tàn dư của Yến Địa Thập Tam Đạo và một cao thủ giang hồ nhất lưu khác cùng nhau mai phục bắt ta, chỉ tiếc bọn chúng không biết tại hạ từ nhỏ đã giả vờ không biết võ công, thời khắc mấu chốt lơ là phòng bị, bị ta bất ngờ đánh trọng thương, trúng kịch độc, ngược lại bị ta bắt được!"
Ở đây Ngụy Vô Úy không nói tên vị cao nhân trong công môn kia, những điều này đối với lão Quy có vẻ râu ria, nhưng lại là một lần cẩn thận thăm dò của Ngụy Vô Úy, muốn xác nhận xem Yêu Quái này có thể nhìn thấu từng câu nói hay không.
"Người ngựa của Ngụy gia ta tuy thắng thảm, nhưng không thể nóng vội đi đường, nên quay trở về trong huyện, đó cũng là cơ hội ta bái phỏng cao nhân!"
Thấy lão Quy nghe rất nghiêm túc, cũng không có phản ứng gì khác, Ngụy Vô Úy hơi thở phào.
"Lúc ấy ta nghe nói, trong huyện từng có một con Xích Hồ màu lửa chạy tới, bị mấy con chó dữ đuổi cắn, lại bị người nhàn rỗi trên phố truy đánh, muốn đánh chết Hồ Ly để lấy da lông."
"Theo người trong huyện kể lại, lúc ấy tiên sinh đang tản bộ trên phố, Xích Hồ trong lúc nguy cấp giả chết lừa qua đám người nhàn rỗi, chạy đến trên phố, nhìn thấy tiên sinh liền hướng về phía tiên sinh không ngừng khóc lóc thê lương, không ngừng dập đầu!"
Lão Quy nghe đến đó liền khẩn trương, mở to hai mắt, hơi thở vốn gần như không thể nghe thấy cũng trở nên thô trọng hơn một chút.
"Vậy tiên sinh có cứu được Xích Hồ không?"
Xích Hồ tuyệt đối không phải Hồ Ly bình thường, ít nhất là đã mở linh trí, phải biết yêu vật thường bị Tiên Môn chán ghét, cho dù lão Quy loại này an ổn tu luyện cũng chưa chắc đổi được một sắc mặt tốt, thêm nữa không ít yêu vật từng an ổn tu luyện, có thành tựu liền làm ác, một câu "Rốt cuộc yêu tính khó thuần" đã bao trùm không biết bao nhiêu tinh quái.
Ngụy Vô Úy thở phào, tiếp tục nói:
"Tự nhiên là cứu được, tiên sinh bỏ tiền đuổi đám người nhàn rỗi, lại khẽ khuyên bảo lũ chó dữ, chúng liền lui, sau đó ôm Xích Hồ đầy máu vào lòng, đưa đến danh y trong huyện băng bó cứu chữa, lại mang về nhà chăm sóc..."
Ngụy Vô Úy nói đến đây liền sửng sốt, không phải quên hay sợ hãi gì, mà là hắn cảm giác được lão Quy toát ra một loại hâm mộ cực kỳ nhân tính hóa.
Phải, chỉ là một cảm giác, dù sao mặt rùa và mặt người vẫn khác biệt quá lớn, cảm xúc biến hóa trên mặt chỉ có thể đoán.
"Ta từng nghe đám trẻ con thường lui tới viện của người nói lại, sau khi Xích Hồ khỏi bệnh rất nhớ nhà, cho nên tiên sinh liền mang Xích Hồ lên núi thả về."
"Cái gì ~!"
Lão Quy kinh ngạc vô cùng, phun ra khí tức mang mùi tanh khiến tóc mai Ngụy Vô Úy tung bay, kích động đến mức bốn chân cào trên bờ đê.
"Con Hồ Ly này lại tự mình muốn đi! Đơn giản, đơn giản, a! Tức chết ta mất ~!"
Câu nói sau càng giống như tiếng gầm khẽ kiềm chế, âm thanh không lớn, nhưng bất cứ ai ở đây đều có thể cảm nhận được sự tức giận, thậm chí không cam lòng, hận không thể thay thế.
"Chờ một chút! Ngươi nói vị 'Tiên sinh' kia đã đi xa rồi?"
Sau khi phát tiết, lão Quy dường như mới ý thức được nửa đầu trong lời nói của Ngụy Vô Úy.
"Không sai!"
Ngụy Vô Úy liền tỏ vẻ khẩn trương, vội vàng nói tiếp:
"Tiên trưởng tạm hãy nghe ta nói hết, hôm đó chúng ta bị thương quay lại huyện điều dưỡng, nghe được dị văn này, liền từ trong miệng Trịnh Thiên Thu ép hỏi ra chuyện 'Tiên duyên', trong lòng ngứa ngáy khó nhịn, khẩn cầu sai dịch trong huyện dẫn ta đi bái phỏng tiên sinh."
Nói đến đây, Ngụy Vô Úy nhớ lại cảnh tượng lúc đó, có chút cảm khái:
"Trong viện, một bạch sam, một thanh sam, dưới gốc cây hoa đào tĩnh tọa đánh cờ vây... Lúc đó ta quấy rầy có chút mạo muội..."
Khẽ thở dài, Ngụy Vô Úy cũng ý thức được, cái gì Ngọc Hoài Sơn, cái gì gia truyền tiên duyên, có lẽ hắn đã bỏ lỡ một cơ hội quý báu, chỉ là thuốc hối hận trên đời không hề có.
"Ta nói rõ ý định, đắng cay cầu khẩn, tiên sinh khoan hậu đáp ứng, không biết dùng biện pháp gì, sờ lên ngọc bội, viên Lam Ngọc liền hơi phát sáng, hiện ra bốn chữ nhỏ 'Ngọc Hoài Thánh Cảnh', tiên sinh liền nói ngọc này đến từ Ngọc Hoài Sơn, thực sự không nói gì thêm, chỉ nói không rõ ràng."
"Vậy 'Tiên sinh' khi nào đi xa, có biết khi nào trở lại?"
Lão Quy vội vàng truy vấn.
"Chuyện này Ngụy mỗ cũng không biết, nghe nói ngày đó sau khi Ngụy mỗ rời đi, tiên sinh liền cùng bạn bè nói muốn đi xa, đúng rồi, còn có một chuyện lạ! Cùng ngày tiên sinh nói chuẩn bị đi xa, dặn dò bạn bè đợi đến mùa thu, quả táo trong viện chín thì chia cho mọi người cùng ăn, nhưng ngay trong đêm, cây táo trong viện lại trổ hoa kết trái, đợi đến bình minh, quả táo vốn nên mùa thu mới chín đã trĩu cành! Haizz, tại hạ biết chuyện này thì đã là mấy ngày sau, tiên sinh đã rời đi rồi..."
Lão Quy trầm mặc rất lâu mới nói:
"Vậy người cùng 'Tiên sinh' đánh cờ, hẳn là chỉ là phàm nhân?"
"Đúng vậy, là phu tử của huyện học, là hàng xóm của tiên sinh, là người bạn duy nhất của tiên sinh trong thời gian ở huyện."
Ngụy Vô Úy nói xong, chỉ thấy lão Quy chầm chậm gật đầu, nửa ngày không lên tiếng.
Lão Quy không nói, người Ngụy gia cũng không dám động, cứ như vậy chờ đợi.
Ước chừng qua thời gian uống cạn nửa chén trà, người Ngụy gia đều đã bị gió đêm thổi lạnh vì mồ hôi lạnh ban nãy, lão Quy mới lại cảm thán lên tiếng:
"Haizz... Thật là hữu đạo cao nhân, gặp được may mắn biết bao, gặp được may mắn biết bao!"
Kỳ thật lúc này đám người Ngụy gia cũng đang chấn động, ngoại trừ lão quản gia, đại bá và tam thúc của Ngụy Vô Úy, những người khác của Ngụy gia chưa từng nghe nói qua việc này, nghe thôi đã thấy thần kỳ như vậy, gia chủ tự mình trải qua lúc ấy lại là cảm giác gì đây.
"Vậy... Tiên trưởng, tại hạ thật sự không biết tung tích của tiên sinh, lại càng không biết khi nào tiên sinh trở lại... Chỉ là tên huyện đó..."
"Ngụy gia chủ không cần nhiều lời... Ta không làm khó ngươi."
Lão Quy trịnh trọng nhìn Ngụy Vô Úy.
"Nếu muốn nhập Ngọc Hoài Sơn kia, một là đời sau xuất hiện dòng dõi tư chất thượng đẳng, còn có một cách khác thích hợp, năm đó trong huyết mạch trực hệ của Ngụy gia lão tổ có hài đồng bất mãn năm tuổi, có thể đưa đến Ngọc Hoài Sơn Tiên Phủ, thủ sơn Tiên Hạc hai mươi năm đổi một lần, sang năm tháng giêng, đúng lúc là vị kia có giao tình với Ngụy gia ngươi..."
"Mang theo ngọc bội, Tiên Hạc kia tất sẽ hiện thân, đến lúc đó nhất định phải năn nỉ hắn đưa hài đồng vào sơn môn, cũng hết sức khẩn cầu trưởng bối được vào núi ở cùng đứa bé ba năm, Tiên Hạc kia vì báo ân, chắc chắn sẽ hết lòng tương trợ, cơ hội thành công có thể đến bảy thành! Ngọc Hoài Sơn này ở tại..."
Phía sau lão Quy nói rất nhỏ, chỉ có Ngụy Vô Úy nghe được, nói xong, lão Quy nhìn Ngụy Vô Úy, sau đó trực tiếp bò xuống nước.
Chỉ tiếc duyên phận không tự mình nắm bắt, cơ hội tốt lại không có phúc nhìn thấy, năm nay lại đi cầu Thần Sông vậy!
"Phù phù ~"
Tiếng nước khiến Ngụy Vô Úy đang suy nghĩ bừng tỉnh, vội vàng hướng về phía mặt sông chỉ còn lại một mảnh xoáy nước nhỏ hô:
"Đa tạ tiên trưởng, sang năm Ngụy gia ta sẽ lại chuẩn bị rượu ngon ở đây!"
Oa ~!