Ba người chỉ vài câu đã biết rõ tên tuổi của nhau, cũng hiểu vì sao lại lưu lạc đến Hà Thần Miếu hoang tàn này. Dương Hạo tinh ý nhận ra lời lẽ của nữ tử về việc giận dỗi gia mẫu bỏ nhà ra đi có nhiều sơ hở, nhưng hắn không vạch trần, còn Vương Viễn Danh thì hoàn toàn không nhận ra điều đó.
Kế Duyên thầm bội phục nữ yêu này, vừa vào phòng chưa trò chuyện được mấy câu đã bắt đầu lả lơi ong bướm, mà nét thương cảm trên mặt vẫn không hề giảm, quả là cao thủ. Vương Viễn Danh trong sách có thể độc thân tán gẫu với ả gần nửa đêm, xét về một khía cạnh nào đó, định lực của hắn cũng không hề tầm thường.
Sau khi trò chuyện một hồi với Dương Hạo và Vương Viễn Danh, ả "lơ đãng" vài lần phô bày dáng vẻ yểu điệu, rồi đột ngột quay sang Kế Duyên và Lý Tĩnh Xuân, nghi hoặc hỏi:
"Hai vị đang ngủ kia, không phải cùng đường với hai vị công tử sao? Sao không thấy hai vị giới thiệu?"
Dương Hạo vỗ trán, liên tục tạ lỗi:
"Ai, đều tại ta, chỉ lo nói chuyện phiếm, quên giới thiệu với Nguyệt cô nương. Vị này là Lý Tĩnh Xuân, coi như tùy tùng trong nhà ta, còn vị này là Kế tiên sinh. Bọn họ đều đã ngủ rồi, ta không nên đánh thức họ."
"Là họ Kế, tên tiên sinh sao?"
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT