Đỗ Trường Sinh vốn muốn tránh mặt Ứng Nhược Ly, nhưng nàng ta đã thấy hắn đi về phía Kế Duyên, bèn nhanh chân đạp sóng nước tiến lên, nở nụ cười, hướng thẳng Đỗ Trường Sinh mà hỏi:
"Vị Đại Trinh Quốc Sư này thật là có bản lĩnh, có thể nhờ Kế thúc thúc đến đòi công đạo cho ngươi. Đến cả hoàng đế Đại Trinh cũng chẳng có được cái mặt mũi lớn như ngươi đâu!"
Đỗ Trường Sinh nghe vậy mồ hôi túa ra, vội vàng xoay người khom mình với Ứng Nhược Ly:
"Ứng nương nương nói vậy là oan cho Đỗ mỗ rồi. Ta tuyệt không có ý đó, càng không dám ảnh hưởng đến quyết định của Kế tiên sinh. Ứng nương nương làm việc vốn công bằng, Tiêu Lăng kia thuần túy là gieo gió gặt bão mà thôi!"
Ứng Nhược Ly sắc mặt bình tĩnh nhìn Đỗ Trường Sinh một hồi, rồi "Ừ" một tiếng cho qua, xem như không muốn chấp nhặt chuyện của Đỗ Trường Sinh nữa, mà tiến đến bên bàn cờ của Kế Duyên xem hắn đánh cờ.
Kế Duyên bày bàn cờ trên mặt đất, đang trầm ngâm nhìn ván cờ dở dang, Ứng Nhược Ly đi tới, chẳng màng váy lụa chạm đất, liền ngồi xổm xuống bên cạnh nhìn theo.
"Kế thúc thúc, Đỗ Trường Sinh kia có quan hệ thế nào với ngài vậy ạ?"
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT