Sau khi Kế Duyên rời đi, Tôn Nhã Nhã rốt cuộc không thể kiềm chế cỗ cảm giác hưng phấn mãnh liệt kia nữa. Nàng lao về phòng khách, hết ôm gia gia lại đến ôm phụ mẫu, rồi lại nhảy nhót như một đứa trẻ con trong phòng.
Trong nhà lão Tôn vẫn còn rượu và thức ăn, nhân lúc mọi người đang cao hứng, bữa tiệc này kéo dài khá lâu. Mãi đến nửa canh giờ sau, Tôn gia mới thu dọn xong chén đĩa, bàn ghế trong phòng khách.
Đêm đã khuya, vợ chồng Tôn Đông Minh cùng Tôn Nhã Nhã đã về phòng nghỉ ngơi, hai người huynh trưởng cũng đang ngủ say trong khách xá. Riêng Tôn Phúc trằn trọc không ngủ được, một mình rời giường, cầm nến đi tới gian sảnh nhỏ phía sau phòng khách Tôn gia, nơi bài trí bài vị của cha mẹ và thê tử ông.
Tôn Phúc lấy ba nén hương đàn, mượn ánh nến đốt lên, nâng hương bái ba bái rồi cắm vào lư hương nhỏ trước bài vị.
"Cha, vẫn là người có nhãn lực, con trai..."
Giọng Tôn Phúc có chút nghẹn ngào, ông hít sâu một hơi, nhìn ba tấm bài vị cười nói:
"Nhã Nhã nhà ta có tiền đồ, còn có tiền đồ hơn mấy lần trước!"

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play