Âm thanh kinh ngạc của Tôn Phúc rõ ràng hiển lộ, nếu không phải tấm thẻ gỗ này thường ngày vẫn treo ở đó, hắn cũng không thể lập tức nhớ tới Kế Duyên. Dù sao, đối với vị kỳ nhân Ninh An Huyện thuở trước này, tướng mạo của y sớm đã mơ hồ trong ký ức của hắn.
Nghe Tôn Phúc vẫn có thể gọi thẳng tên mình, Kế Duyên mỉm cười với hắn, nuốt xong sợi mì trong miệng rồi nói:
"Không tệ, chính là Kế mỗ. Tôn huynh đài quả nhiên vẫn còn nhớ rõ ta!"
Tôn Phúc dùng khăn lau trên xe tủ lau tay, lại lau thêm lên quần áo của mình, rồi nhanh chóng vòng ra phía sau xe tủ. Hắn vừa kinh hỉ vừa phức tạp nhìn Kế Duyên.
"Kế tiên sinh, thật sự là ngài sao? Ta… ta đi thêm chút nước và đồ lặt vặt cho ngài nhé?"
Hắn nhìn kỹ Kế Duyên một chút rồi định quay về xe tủ lấy đồ, Kế Duyên vội vàng gọi hắn lại.
"Không cần, không cần, chừng này là đủ rồi. Chừng này là đủ rồi, ngươi cứ làm việc của ngươi đi, nếu thật sự rảnh thì ngồi xuống bên cạnh ta nói chuyện."

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play