“Người coi miếu không cần phải khách khí, Kế mỗ tự mình đến là được.”
Kế Duyên cũng không phải muốn từ chối ý tốt của người coi miếu, hắn chỉ sợ người coi miếu lại quá ân cần, thậm chí còn gắp thức ăn cho mình. Mà Kế Duyên phi thường không thích người khác cứ một mực gắp thức ăn cho mình, cho dù là có lòng tốt, kiếp trước hay kiếp này đều như vậy.
Người coi miếu cũng là người từng trải, nắm vững chừng mực, biết ý tứ, tuyệt đối không làm người khác phản cảm, đặt đũa xuống rồi vội vàng trả lời:
“Kế tiên sinh là khách ở xa, ta đây là làm chủ nhà phải có chút tình nghĩa, chủ nhà tình nghĩa. Đúng rồi, mọi người đều đến đông đủ, Lưu viên ngoại, Lưu phu nhân, chúng ta có thể dọn cơm được chưa?”
“Triệu sư phó, ông mới là người coi miếu, ông nói là được.”
Lưu viên ngoại ôn hòa lên tiếng, người coi miếu thấy Kế Duyên cũng không có ý kiến, liền không cho người khác làm mà tuyên bố một tiếng:
“Mọi người ăn cơm, ăn cơm thôi!”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT