Đừng nhìn mật ong chỉ là vài muỗng nhỏ, Hồ Vân cũng chỉ dám mỗi lần chấm đầu lưỡi một chút mà thôi. Như vậy tư vị mới là tuyệt hảo, nếu không, ăn nhiều một chút liền ngọt đến tận cổ.
Kế Duyên đứng bên cạnh nhìn Xích Hồ bưng chén sành, say mê liếm mật ong, cũng không nán lại phòng bếp nữa. Y ra ngoài, trở lại nhà chính, thu dọn đồ đạc mới mua.
Kế Duyên vừa mới tỉnh lại, ngoại trừ ra ngoài ăn một bữa mì, trở về tĩnh tọa ngắm tuyết một hồi, giờ mới là lúc làm chính sự.
Từ trong phòng, Kế Duyên lấy ra một cái kỷ tròn nhỏ, bên trên đặt thước gỗ, bút than, một xấp giấy vàng dày cùng kéo, sau đó đi đến sân nhỏ, bày đồ đạc lên bàn đá.
Hồ Vân bưng chén sành, mặt mày hớn hở đi tới trong viện, ngó Kế Duyên ngồi trước bàn đá, tựa hồ là chuẩn bị làm đồ thủ công.
"Kế tiên sinh, ngài làm gì vậy? Học người ta cắt giấy, cắt hoa, không phải nên dùng giấy đỏ sao?"
Kế Duyên lúc này đã lấy một tờ giấy vàng, dùng thước và kéo cắt một khối, lại dùng bút than vẽ lên một hình người.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT