Hồ Vân nhảy ra khỏi huyệt động, chiếc đuôi lớn phía sau phe phẩy không ngừng. Hắn nhìn vẻ mừng rỡ không kìm nén được của Lục Sơn Quân, vẫn không hiểu nổi vì sao lại thế.
Kế Duyên nhìn thoáng qua Xích Hồ rồi lại nhìn con mãnh hổ có thân hình to lớn kia.
"Đi thôi, tìm một nơi thích hợp. Huyệt động của ngươi quá tối tăm, rừng cây ngoài động cũng quá rậm rạp, còn chưa đủ thoáng đãng."
Kế Duyên nhún chân một cái, cả người như súc địa di chuyển về phía trước. Mãnh hổ và Xích Hồ vội vàng đuổi theo, gió núi cũng theo đó mà nổi lên.
Lục Sơn Quân bước nhanh theo Kế Duyên rời đi, còn quay đầu nhìn lại huyệt động của mình. Hang động đen kịt ẩn trong bóng tối của rừng cây, dù có ánh trăng sao chiếu xuống, xuyên qua những thân cây rậm rạp cũng chỉ còn lại những đốm sáng lốm đốm.
'Tiên sinh là lấy động quật thay cho tâm cảnh của ta? Rời khỏi huyệt động mờ mịt, mà lòng mang rộng mở!'
Vừa rồi Kế Duyên chỉ nói mấy câu đơn giản, nhưng lại khiến cho linh đài của Lục Sơn Quân trở nên sáng tỏ. Toàn thân lông hổ dường như cũng ánh lên linh quang, một cảm giác 'Kế tiên sinh chính là đến dẫn đường cho ta' nảy sinh trong lòng Mãnh Hổ Tinh.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play