Sắc mặt Khương Vy Nhan tối sầm lại, cô cố nặn ra nụ cười, nói: “Chị Lệ Diễm, lâu lắm rồi chúng ta mới gặp nhau”.
Trần Lệ Diễm hất mái tóc của mình, cố ý khoe chiếc nhẫn kim cương mười carat trên ngón tay, khóe miệng nhếch lên mang theo vẻ giễu cợt và khinh bỉ, nói: “Lâu lắm không gặp, nhưng tôi chả muốn gặp lại cô chút nào. Dù sao loại người như cô xuất hiện trước mặt tôi, rất không phù hợp với thân phận của tôi”.
Vừa nói, cô ta vừa cố ý rướn người để lộ vòng một đầy đặn, gằn giọng: “Cô hiểu mà, tôi sợ người khác chê cười Trần Lệ Diễm tôi mà cũng có họ hàng nghèo kiết xác như cô, cưỡi con xe điện rởm đến đây”.
Khuôn mặt của Khương Vy Nhan đột nhiên trở nên rất khó coi, cô khẽ siết nắm tay.
Cô biết ngay là đến đây chả phải chuyện tốt lành gì!
Thực lòng mà nói, ngay lúc này, Khương Vy Nhan chỉ muốn quay người rời khỏi đây ngay.
Tuy nhiên, Tiêu Chính Văn đã nắm chặt bàn tay nhỏ bé của cô, mỉm cười nhẹ nhàng.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT