Tiêu Chính Văn gãi đầu, cười nói: “Hả, có à? Em nghe nhầm rồi. Lô vật liệu này anh mượn từ một người bạn chỗ nhà máy quân sự, tên Lý Sóc ấy, dám nói là lô vật liệu trong nhà máy quân sự không đạt chuẩn, sau đó người trong nhà máy tìm đến tận nơi, anh cũng chỉ là người ngoài cuộc quan sát. Thôi được rồi, không sao nữa rồi, chúng ta về thôi”.
Khương Vy Nhan bĩu môi, mặt đầy nghi ngờ nhìn Tiêu Chính Văn, muốn từ trên mặt anh nhìn ra điều gì đó, nhưng cuối cùng không nhìn ra được gì.
Bỏ đi, Khương Vy Nhan thở dài một hơi, nói: “Cảm ơn anh Tiêu Chính Văn, nếu không phải anh, em thật không biết nên làm thế nào bây giờ. Với cả vừa nãy, Lý Sóc đó, lại dám làm chuyện đó với em, loại người này, thật không nên được giữ lại ở Cục giám sát chất lượng”.
Bây giờ nghĩ lại, Khương Vy Nhan vẫn còn hơi sợ hãi, cảm thấy hoảng hốt.
Tiêu Chính Văn gật đầu, ôm Khương Vy Nhan vào lòng, nói: “Được rồi, không việc gì nữa rồi. Loại người như Lý Sóc, chắc chắn sẽ không ở lại Cục giám sát chất lượng, nói không chừng còn bị bắt đi hỏi tội”.
Khương Vy Nhan được Tiêu Chính Văn ôm vào lòng, cảm thấy hơi xấu hổ, mặt đỏ như quả táo, tim đập loạn xạ!
Nói thật, cơ hội cô và Tiêu Chính Văn thân mật rất ít, ví dụ như việc ôm nhau dạo phố chỉ đếm trên đầu ngón tay.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT