Khương Thái Xương nhíu mày, nhìn Khương Vy Nhan đang quỳ trước mặt mình, lão đứng dậy, bước tới, lạnh lùng nói: “Bây giờ cô đến cầu xin tôi là có ý gì? Cô muốn hại nhà họ Khương rước họa vào thân sao? Chuyện này do Tiêu Chính Văn gây ra, cậu ta không chịu trách nhiệm thì còn ai chịu trách nhiệm? Chẳng phải cậu ta thề thốt là có thể tự giải quyết sao? Sao nào? Bây giờ lại bảo cô đến quỳ xuống cầu xin tôi à?”
Khương Vy Nhan lắc đầu, nước mắt giàn giụa, nói: “Không phải đâu ông, là cháu tự đến xin ông, chứ không phải ý của Tiêu Chính Văn. Dù gì anh ấy cũng là bố của Na Na, cháu và Na Na không thể để mất anh ấy được…”
“Hừ!”
Khương Thái Xương lạnh lùng hừ một tiếng, xoay người đi, quay lưng với Khương Vy Nhan, tức giận nói: “Cậu ta là con chó hoang của nhà họ Tiêu! Chẳng có bất cứ liên quan gì đến nhà họ Khương tôi cả! Nếu không vì chuyện của năm năm trước thì nhà họ Khương tôi đã không bị mất cơ hội nâng lên thành thế gia hạng nhất rồi. Nếu không vì cậu ta thì bây giờ cô đâu bị thế này. Khương Vy Nhan ơi là Khương Vy Nhan, trước kia cô là đứa cháu được tôi yêu thương nhất, nhưng nhìn cô bây giờ thế này, vì một tên vô dụng chẳng ra gì mà phải quỳ xuống cầu xin cho cậu ta! Cút ra ngoài! Khương Thái Xương tôi không có đứa cháu gái như cô!”
Khương Vy Nhan khóc nức nở, nói: “Ông nội, cháu xin ông đấy, ông hãy giúp Tiêu Chính Văn đi mà… Cháu và Na Na thực sự không thể để mất anh ấy, hu hu hu…”
Rầm!
Đúng lúc này, cửa phòng làm việc bị đẩy mạnh ra, Khương Mỹ Nghiên mặc chiếc váy ngắn hở lưng màu đen, chân đeo tất lưới đen mỏng, đi giày cao gót, vẻ mặt kiêu ngạo bước vào, tức giận mắng: “Khương Vy Nhan! Cô không hiểu tiếng người à? Ông nội bảo cô cút ra ngoài cơ mà! Loại tiện nhân như cô mà còn cầu xin ông nội giúp sao? Đừng hòng!”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT