Bạch Cẩm cảm khái: " Những thứ này đều là chuyện ta nên làm, ngươi cũng là người tốt, tọa trấn Âm Sơn từng đó năm, cũng độ hóa oan hồn lệ quỷ từng đó năm rồi, chúng ta đều giống nhau, dùng một trái tim đơn thuần lương thiện để tạo phúc cho chúng sinh khắp hồng hoang!
Địa Tạng Vương áy náy: "Ta không bằng sư phụ, sư phụ là đại năng vang danh khắp hồng hoang, tấm lòng vô tư giúp ích cho hồng hoang, đạo tâm viên mãn sáng trong như linh châu.
Mà đệ tử tọa trấn Địa Phủ lại có tư tâm, ta tọa trấn Âm Sơn một là vì Phật Giáo, hai là vì chính ta, chỉ vì muốn kiếm được công đức thôi.
Sau này ta phải học hỏi nhiều từ sư phụ mới được, học để trở thành một người đơn thuần như ngài.”
Bạch Cẩm vui mừng: "Ngươi có thể nghĩ như vậy thì tốt.”
Trong mắt Địa Tạng tóe ra lửa giận, nói: "Sư phụ, ngài là người tốt, nhưng ngài không nên dùng lòng lương thiện của mình để đo đạc Đa Bảo Như Lai, hắn vĩnh viễn không làm được trình độ chí công vô tư như sư phụ ngài, hắn cũng không bao giờ để lại cho ta niềm vui bất ngờ như ngài nói, trong thâm tâm hắn đã bài trừ ta ra khỏi Phật Giáo rồi.”
Bạch Cẩm thở dài não nề: "Thật là không công bằng! Địa Tạng, ngươi định làm như thế nào?"
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT