Trong vườn bàn đào, Tôn Ngộ Không nằm sấp trên một cây đào, trong tay cầm một cây bút lông, trước mặt là một xấp giấy chép kinh thư, viết hai câu lại phải đặt bút lông vào miệng liếm cho bút được trơn tru, làm cho cả miệng đều đen như mực.
Còn thỉnh thoảng quay đầu nhìn hàng tá bàn đào bên cạnh, cuối cùng chỉ có thể buông tha một cách bất đắc dĩ, nếu lại ăn bàn đào thì không biết Đại Đế còn bắt ta chép kinh thư mấy trăm nghìn lần nữa đây.
...
Trong Dao Trì, Quan Thế Âm Bồ Tát cầm nhành dương liễu, đứng thẳng, Ngọc Hoàng Đại Đế thì ngồi bên cạnh.
Quan Thế Âm Bồ Tát nhíu mày nói: "Bệ hạ, hình như Tôn Ngộ Không không còn trộm đào nữa.”
Ngọc Hoàng Đại Đế mỉm cười nói: "Con khỉ này biết ngoan ngoãn rồi ư, khó thấy, khó thấy, chứng tỏ Bồ Đề Tổ Sư biết dạy dỗ đồ đệ!"
Quan Thế Âm Bồ Tát cười lạnh, nói: "Bệ hạ, rõ ràng là do Bạch Cẩm ngáng đường chúng ta, chẳng lẽ ngài còn muốn mặc hắn làm bậy sao? Cứ tiếp tục như thế thì còn Tây Du làm sao?"
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT