Bạch Cẩm trực tiếp ngắt lời nói: "Kỳ thực trong số tất cả đệ tử Tây môn thì ta coi trọng nhất hai người, ngươi chính là một trong hai người đó."
"Người kia là ai?"
"Là tiểu mập mạp tên Di Lặc."
Địa Tạng sững sờ, nghi boặc hỏi: "Không phải là Đại Thế Chí sao? Trước đây ta và Đại Thế Chí đều được ngươi tặng thơ.”
Bạch Cẩm than thở nói: "Hồi đó, lúc mới gặp Đại Thế Chí, hắn còn chút linh tính cho nên ta mới tặng một câu thơ xem như động viên."
Địa Tạng thì thầm: "'Bồ đề vốn không cây, gương sáng không phải đài, xưa nay không một vật, nào chỗ bám trần ai?' Hoàn toàn trái ngược với bài thơ tặng ta."
Bạch Cẩm gật đầu nói: "Ban đầu ta đã nói thiền ngộ và cảnh giới của các ngươi khác nhau cho nên mới tặng một câu thơ khác nhau. Hiện tại gặp lại, hình như Đại Thế Chí đã hiểu lầm ý của ta 'xưa nay không một vật, nào chỗ bám trần ai' không có nghĩa là không cần tu luyện. Bây giờ hắn đã buông thả nội tâm của chínhmình, chẳng khác gì so với người thường. Nhưng ngươi thì khác, ta có thể thấy ngươi rất siêng năng 'lau chùi', đạo tâm tươi sáng, đã vượt xa Đại Thế Chí rồi... "
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT