"Đó là đương nhiên rồi!" Từ Lũy nảy sinh lòng tôn kính nói.
Trong giới kỳ môn, từ trước đến nay không thiếu những thuật sĩ tu vi càng cao, làm việc càng tùy tiện, tự cho mình là trung tâm.
Bởi vì năng lực vượt xa người phàm, khiến nội tâm bọn họ tự đại tột độ, bắt đầu cao cao tại thượng nhìn xuống chúng sinh, coi mạng người là cỏ rác, muốn giẫm thì giẫm, muốn g·iết thì g·iết!
Còn Cát Đông Húc từ lúc Từ Lũy biết đến đến bây giờ, dù cho tu vi đạt đến cảnh giới kinh khủng như vậy, vẫn luôn tự ràng buộc, tôn trọng người khác, điều này khiến Từ Lũy trong lòng vô cùng kính nể.
"Bất quá những đại môn phái này, từ trước đến giờ quen thói tự đại, không xem Dị Năng Quản Lý Cục ra gì, tiên sinh chuyến này đi vào, có thể d·ằn m·ặt bớt cái thói ngạo mạn của bọn chúng." Mã Tiểu soái nói, hai mắt lộ ra vẻ k·í·c·h đ·ộ·n·g và chờ mong.
"Tự đại cũng tốt, ngông cuồng cũng được, chỉ cần bọn họ không phạm tội, đó là tự do của họ, chúng ta không có quyền bắt buộc họ phải biểu hiện tôn kính với chúng ta.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT