"Thần y cũng được, giáo sư đại học Y học cổ truyền cũng tốt, hay là chức vụ chủ nhiệm gì đi nữa, xét cho cùng thì năm nay ta mới mười chín tuổi.
Ngươi nói nếu như ngay từ bây giờ, ta đã ở trên cao, ngươi có thấy cuộc sống như vậy còn thú vị với ta không? Ba năm trước ngươi đã gặp ta, lúc đó ngươi thấy hẳn là con người thật nhất của ta, bản chất ta chỉ là một người bình thường sống trên núi, ta không thích cao cao tại thượng, nhìn đời bằng nửa con mắt, không thích quyền khuynh thiên hạ, muốn làm gì thì làm.
Ta muốn được là chính mình, đại học không nghi ngờ gì là một cách để ta tìm lại chính mình." Cát Đông Húc trả lời.
"Vậy thì ta có thể thoải mái tiếp tục gọi ngươi là Đông Húc rồi!" Ngô Di Lỵ nghe vậy im lặng hồi lâu, đột nhiên nghiêm túc nói.
"Chẳng lẽ chỉ vì ta là chủ nhiệm này nọ, mà Ngô lão sư cũng không dám tự nhiên gọi ta Đông Húc? Ta không nghĩ rằng ngươi lại là người như vậy." Cát Đông Húc khẽ cười hỏi.
"Không phải là việc ta không thể thoải mái chứng tỏ ta kênh kiệu, mà là người ở trong giang hồ thân bất do kỷ, đây là thực tế, ai cũng không tránh được.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT