"Các ngươi..." Một lúc lâu sau, Cát Đông Húc chỉ vào Kim Vũ San và Lâm Tư Khiết, bất đắc dĩ cười khổ nói.
"Hi hi! Húc ca, anh tốt quá đi!" Nếu người khác mà thấy bọn em như này, chắc đã nhào tới như hổ như sói rồi, chỉ có anh tao nhã lễ độ, làm tụi em muốn ngược lại bất lịch sự với anh một chút." Vũ Thập Y cười hì hì nói.
Nói cũng lạ, hơn một năm không gặp Cát Đông Húc, khi nói chuyện điện thoại với anh, cái cảm giác kính sợ không tự chủ sinh ra.
Nhưng giờ thấy mặt, thấy Cát Đông Húc hiền hòa mỉm cười, vẻ mặt hơi xấu hổ, Vũ Thập Y lại cảm thấy cả người thả lỏng ra, phảng phất lại trở về khoảng thời gian ngồi cùng Cát Đông Húc trên máy bay.
"Ấy da, Húc ca, anh xem Vũ Thập Y đã vì anh mà tư xuân rồi kìa! Em nói cho anh biết, trong tỉnh mình có rất nhiều công tử nhà giàu, phú hào ông chủ đang theo đuổi cô ấy đó nha, mà cô ấy chẳng hề động tâm!" Lưu Mạn Mạn che miệng khẽ cười nói.
"Khụ khụ! Cũng sắp đến giờ rồi, hay là chúng ta gọi món ăn hay ra ngoài chọn đồ ăn?" Cát Đông Húc che miệng ho khan hai tiếng, nói.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT