"Sư huynh ta ngươi cũng đã gặp rồi, hắn trước giải phóng là nhân vật nổi tiếng trong bang phái, bối phận rất cao, ta cũng nhờ đó mà "thuyền lên nước lên" thôi." Cát Đông Húc cười giải thích.
Liễu Giai Dao nghe vậy, nhớ đến tuổi của Dương Ngân Hậu, nhớ đến việc Âu Dương Mộ Dung gọi mình là sư thúc thím, biểu tình trên mặt bắt đầu trở nên đặc sắc, một hồi lâu mới nói: "Được rồi, xem ra theo ngươi, ta rất nhanh cũng sẽ biến thành nhân vật cấp bà nội."
"Ha ha!" Cát Đông Húc nghe vậy hơi run run, sau đó phá lên cười.
"Cười, ngươi còn cười, cái này còn không phải tại ngươi!" Liễu Giai Dao thấy Cát Đông Húc cười vui vẻ, nhớ đến việc sau này có người sẽ gọi mình cô nãi nãi gì đó, không khỏi ngượng ngùng đỏ bừng mặt, đưa tay tàn nhẫn véo vào hông Cát Đông Húc mấy lần.
"Lần sau có thể chuyển chỗ khác được không? Véo mãi một chỗ sẽ bị thương đấy." Cát Đông Húc cười khổ nói.
"Xí, bớt đi, chỉ với bản lĩnh của ngươi, ta véo thế này sao mà đau được?" Liễu Giai Dao khinh thường nói.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT